Diệp Thiên Dật ngăn đan lôi màu lam lại, sau đó thu hồi hỏa diễm và khí tức của mình lại!
Sau khi Diệp Thiên Dật luyện đan hoàn thành, hiệp thứ nhất này trên cơ bản đều đã kết thúc!
Không phải Diệp Thiên Dật luyện đan chậm, mà vì hắn tương đối thong thả, người ta gấp rút luyện đan, người hơi yếu thì muốn luyện nhanh hi vọng không bị đào thải, người mạnh thì luyện nhanh để hi vọng có được thành tích tốt nhất! Mà thánh làm màu như Diệp Thiên Dật lần này lại tương đối lạnh nhạt, ngồi ở đó hút thuốc, tiện tay khống chế lửa, dù sao Diệp Thiên Dật cũng rất có tự tin!
"Các vị tiền bối, ta luyện chế xong rồi!"
Sau đó Diệp Thiên Dật ôm một quyền!
"Được!"
Bọn họ khẽ gật đầu, sau đó có mấy người đi tới, mở nắp dược đỉnh của Diệp Thiên Dật ra!
Lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Diệp Thiên Dật, đương nhiên, ngoại trừ những người cùng dự thi và rất nhiều người khác, bọn họ cũng không tiện cứ như vậy đi tới.
Liễu Khuynh Ngữ sốt ruột muốn chết, thật sự rất muốn tới xem thử.
Một mùi thuốc tỏa ra, sau đó Trương Hạ Sơn lấy đan dược bên trong ra!
Khi hắn nhìn thấy ánh mắt đầu tiên, kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết, đây đúng là Thần Dũ Đan!
Thế nhưng hắn vẫn có chút không dám tin, dù sao trước đó mình cũng đã nói...
"Cái gì cơ!?"
Hắn còn chưa kịp nói gì, mấy người bên cạnh đã lộ ra biểu tình khiếp sợ!
"Mười hai viên, toàn bộ là tuyệt phẩm?"
Thấy cảnh này, rất nhiều người đều cảm thấy vô cùng chấn kinh!
Nói thật, bây giờ vấn đề có phải Thần Dũ Đan hay không tạm thời để sang một bên đã, tổng cộng có mười hai viên, toàn bộ đều có phẩm chất là tuyệt phẩm, chất lượng này, trình độ này, cho dù là thần y đều rất khó làm được!
Vận khí sao? Vậy cũng rất có khả năng, dù sao phàm là những người có kinh nghiệm luyện đan lâu năm, trên cơ bản cũng đã gặp qua loại tình huống này, hoặc nhiều hoặc ít mà thôi! Cho nên có đôi khi, luyện đan đúng là phải dựa vào vận khí!
Chí ít thì cũng có thể xác nhận một điều, y thuật của Diệp Thiên Dật là không kém! Hắn cũng có tư cách có được huy chương y sư lục giai.
Tần Vô Tâm nhìn Diệp Thiên Dật.
Thôi được rồi, thật ra từ đầu nàng đã nên tin tưởng.
Dao Tịch cũng nhìn thoáng qua.
"Đúng là Thần Dũ Đan!"
Nàng cầm viên đam dược trong tay kiểm tra xong thì đặt xuống nói!
"Vẫn nên thử một chút xem sao!"
Một cường giả cầm một viên Thần Dũ Đan mà Diệp Thiên Dật luyện chế lên ăn vào, sau đó lộ ra biểu tình khiếp sợ!
"Đúng là Thần Dũ Đan, hiệu quả và dược lực giống nhau như đúc, thật sự là không thể tin được, đan dược dùng đan phương khác hoàn toàn để luyện chế ra, lại có hiệu quả và dược lực giống nhau như đúc? Cái này??"
"Quá khiếp sợ! Đây cũng chính là, bây giờ chúng ta đã có thêm được một phối phương nữa của Thần Dũ Đan rồi, tuy Thần Dũ Đan chỉ là đan dược lục giai, nhưng mà dùng một loại dược liệu khác mà vẫn có thể luyện chế được, đương nhiên là sẽ có thể luyện chế được càng nhiều đan dược hơn nữa! Tổng thể nói chung thì cũng góp sức làm lớn mạnh chiến lực của Nhân tộc ta!"
"Chuyện ngày hôm nay, tất cả những người tới chỗ này đều có được rất nhiều kinh nghiệm, quả không uổng phí!"
"..."
Mà lúc này, vẫn còn rất nhiều người vẫn cảm thấy có chút không dám tin!
"Lại là thật sao, hắn vậy mà thật sự làm được việc dùng một loại phối phương khác để luyện chế ra được Thần Dũ Đan!"
"Làm được chuyện này chắc chắn sẽ được Thiên Y hội ban thưởng. Dù sao việc này là một cống hiến vô cùng to lớn đối với giới y sư, không, phải nói là toàn bộ thế giới võ đạo mới đúng."
"Không ngờ, vốn cứ nghĩ hắn là kẻ ngu, hoá ra chúng ta mới là ánh mắt thiển cận! Đúng vậy, có người nào lại ngu ngốc như vậy, ở trước mặt tất cả mọi người nói một chuyện mình không thể nào làm được chứ, trừ phi hắn nắm chắc!"
"..."
Đám người thầm giật mình!
Trương Hạ Sơn đôi mắt có chút ngưng tụ!
Cái này mang ý nghĩa, tên nhóc này đã làm mình mất mặt! Bao gồm cả mấy người Quan Hồng Phong nữa, sắc mặt đều rất khó cói, nhưng Bạch Thiên Hạc thì lại ngược lại, bởi vì lúc trước chính Bạch Thiên Hạc để cho Diệp Thiên Dật thử, không ngờ thử một lần này vậy mà lại mang tới kinh hỉ lớn như vậy!
Trương Hạ Sơn cắn răng!
Đúng là một tên nhóc không có nhãn lực!
Hắn nói không được chính là không được, phàm là người có chút nhãn lực, phàm là người có chút đầu óc, cho dù hắn có thể làm được thì cũng sẽ không làm, bởi vì cái này đã đồng nghĩa với việc kết thù oán với Trương Hạ Sơn!
Ở trước mặt tất cả mọi người lại dám ngang nhiên làm hắn mất mặt, đây không phải kết thù thì là cái gì?
"Ha ha ha, quả thật không thể tin được! Đúng là một việc rất bất ngờ!"
Trương Hạ Sơn cười một cái rồi nói!
Diệp Thiên Dật nhìn về phía hắn nói: "Vậy xin hỏi tiền bối, ta có thể mắng đồ đệ của ngươi không?"
Một câu bất thình lình của Diệp Thiên Dật khiến đám người sửng sốt một chút.
"Hở —— "
Diệp Thiên Dật không cho hắn thời gian để phản ứng, chỉ thẳng vào Quan Hồng Phong lớn tiếng mắng: "Đồ đần độn, lần sau nói chuyện nhớ suy nghĩ trước khi nói, đừng có suy bụng ta ra bụng người, mình không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được, đừng có thể hiện cái sự ngu ngốc, thiển cận của mình lộ liễu như thế, ngươi làm màu làm mè với ai? Hừ, chỉ trích ta thì hiên ngang lẫm liệt lắm không bằng? Ngớ ngẩn, đậu móe cái thứ ngớ ngẩn!"
Đám người: "..."
Đệch!
Không thể tin được!
Bọn họ không thể tin vào những gì đang chứng kiến!
Người này là não tàn à?
Sao hắn lại dám ở trước mặt tất cả mọi người chỉ vào mặt Quan Hồng Phong chửi ầm lên như thế? Chẳng lẽ hắn không thể chú ý hình tượng chút sao?
Không không không, cái gì mà hình tượng không hình tượng chứ, cái này không quan trọng. Đây không phải vấn đề mấu chốt, vấn đề mấu chốt là, hắn dựa vào cái gì dám làm như vậy?
Cái khác trước không nói, Trương Hạ Sơn, một trong thập đại thần y đang ở ngay đây, hắn chính là sư phụ của Quan Hồng Phong, ngươi lại dám mắng đệ tử của hắn ở ngay trước mặt hắn như thế, đây có phải là có chút quá đáng không...
Mà hắn lại còn là thần y, ngươi đây không phải là đắc tội với thần y sao?
Trên đời này sao lại có loại người không có đầu óc như thế? Ngươi cũng trưởng thành rồi, nên hiểu chuyện rồi chứ?
Sợ hãi các thứ các thứ!
Dao Tịch đứng ở đó, cái miệng nhỏ xinh đẹp hơi há ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Thiên Dật.
Người này...
Sao lại hoàn toàn nhìn không thấu hắn nhỉ? Mặc kệ hắn làm gì đều không giống những người khác, cũng đều khiến người khác không thể tưởng tượng được!
Tần Vô Tâm thì biểu thị, cái này đúng là giống hệt những tư liệu nàng điều tra được về Diệp Thiên Dật! Vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì!
Quan Hồng Phong bị Diệp Thiên Dật chỉ vào cái mũi mắng, thì mặt đơ ra như cây cơ, sau đó tức giận đến mức mặt đỏ như quả cà chua!
"Ngươi chính là không có văn hóa như thế sao?"
Quan Hồng Phong đôi mắt đột nhiên ngưng tụ.
"Đúng vậy, ta không có văn hóa vậy đó, ta đậu móe nhà ngươi đó!"
Đám người: ???
Liễu Khuynh Ngữ: "..."
Nhất định là Diệp Thiên Dật, đây đúng là Diệp Thiên Dật không trật đi đâu được!!
"Ngươi tìm chết!"
Quan Hồng Phong nắm chặt nắm đấm!
"Phế vật chính là phế vật! Ngươi thế mà cũng đòi là đệ tử thần y? Luyện chế đan dược phẩm chất gì? Tuyệt phẩm? Hai viên? Không thấy xấu hổ à? Thế mà còn ở đó nhảy cẫng lên nói này nói nọ?"
Diệp Thiên Dật bật cười một tiếng.
"Ngươi nhìn cái gì, ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì, đậu móe!"
Diệp Thiên Dật nhìn về phía Hoàng Bác nổi giận mắng.
Đám người: ???
"Ngươi!!"
Ực ực ——
Những người kia nuốt một ngụm nước miếng!
Ôi trời ạ!
Lạc Trần sáng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
Định mệnh!
Mặc dù tính cách người này không giống mình lắm, nhưng mà cách làm của hắn đúng là khiến mình thấy thoải mái chết đi được! Loại tính cách này hắn rất thích!
Chỉ là...
Lạc Trần cau mày!
Có chút khó rồi, hắn đã trêu chọc rất nhiều người...
"Đủ rồi!"
Lạc Cơ nói một câu!
"Tỷ thí chính là tỷ thí, những chuyện ân oán khác không được mang ra nói ở đây! Bây giờ, ta sẽ tuyên bố thành tích!"