Diệp Thiên Dật nghe Lạc Cơ nói vậy thì lại cười nói: "Tiền bối, không thể nói như thế được, bây giờ ta nói vậy thì người lại nói là ân oán, thế sao vừa nãy lúc người kia nói ta lại không ai đứng ra nói thế? Không ai nói chuyện giúp ta? Sao nào, bây giờ ta mắng hắn ta lại sao rồi sao?"
"Mặc kệ là Quan Hồng Phong hay là Hoàng Bác, bọn họ chỉ là đang chất vấn ngươi, bọn họ cũng có quyền chất vấn ngươi!"
Lạc Cơ nói.
"Xin lỗi nhé, ta cảm thấy đây không phải chất vấn, mà là cười nhạo, ta chính là muốn khiến bọn họ chừa cái thói ấy đi."
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười một tiếng.
Đám người: "..."
"Mà... nguyên nhân của chuyện này cũng là do bọn họ cười nhạo ta? Ta mắng lại không được sao? Ta có tư cách này chứ? Văn hóa văn hiếc cái gì ta không có, bởi vì ta cảm thấy cái này không giúp ta mạnh lên được, cũng không giúp ta tìm về tôn nghiêm được!"
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói!
"Đúng là hung hăng càn quấy!"
"Hung hăng càn quấy? Vậy xin hỏi ta nói năng lung tung chỗ nào rồi? Xin tiền bối nói rõ, nói được, ta lập tức bỏ thi đấu!"
Cường giả kia cau mày!
"Bọn họ chế giễu ta, mỉa mai ta, nói móc ta, thậm chí nói lời ác độc, trong tình huống bọn họ không hiểu mà lại dám mở miệng nói kiểu đấy, không phải là đồ ngốc thì là cái gì? Cao cao tại thượng? Xem thường người? Ta mắng họ thì sai chỗ nào? Mắng khó nghe chút, đó là việc của ta, vậy xin hỏi, làm sai chỗ nào?"
Cường giả kia nắm chặt nắm đấm!
"Hửm? Tiền bối ngươi nói đi, ta nói năng lung tung chỗ nào? Ngươi nói đi!"
Đậu móe!
Cường giả kia căn bản không nói nên lời!
"Vậy nếu như đây đều là hung hăng càn quấy, vậy hi vọng sau này khi tiền bối bị người khác chỉ vào mũi trào phúng, ngươi còn có thể cúi đầu cúi người xin lỗi người đó, hoặc là ngậm miệng không rên một tiếng!"
Cường giả kia nói: "Có một số việc không cần thiết phải nói ra, nhường nhịn cũng là một cường giả, nhẫn nhịn được mới là đàn ông!"
Diệp Thiên Dật nhịn không được phá lên cười!
"Ha ha ha, được!"
Diệp Thiên Dật gật gật đầu, sau đó chậm rãi giơ ngón tay lên chỉ vào mặt hắn: "Mẹ ngươi chết rồi."
Đám người: ???
"Đậu móe! Nghe chưa, mẹ ngươi chết rồi! Ta giết đó! Móe! Ngươi có giỏi ở đó mà chịu đựng đi! Đúng đúng, chịu đựng đi, đừng nói gì cả, đừng nắm tay thành nắm đấm, đừng cắn răng, làm đàn ông thì phải chịu chứ! Đậu móe! Chịu đựng cho ta xem nào!"
Đám người: ???
"Ngươi muốn chết!"
Cường giả kia khí thế đột nhiên bùng nổ!
Hắn chính là cường giả hoàng môn, lại bị nhục mạ ở trước mặt tất cả mọi người như thế này, sao hắn có thể nhịn được?
"Ấy ấy ấy, đừng động thủ, vừa nãy ngươi nói gì? Đừng có tự vã mặt mình thế chứ!"
Đám người âm thầm líu lưỡi!
"Định mệnh! Người anh em này từ đâu chui ra thế, được của nó nha! Quá cmn đỉnh, mấy cái này mà cũng dám nói?"
"Định mệnh! Đây là điều mà ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà một màn này lại là ta thường xuyên nhìn thấy trong giấc mộng, đây chính là chuyện ta muốn làm, nhưng mà ta hoàn toàn không dám làm! Thế mà bây giờ thật sự có người dám làm rồi?"
"Cái này hoàn toàn không nể nang gì mặt mũi của mấy cường giả này rồi, hay là... Hắn không sợ chết? Hay, hắn có bối cảnh nghịch thiên? Thế thì cũng không đúng, đây là Chúng Thần Chi Vực, ngươi có bối cảnh như thế nào đi nữa lại có thể thế nào? Mà nếu như hắn thật sự có bối cảnh gì đó rất cường đại, chúng ta hẳn là phải biết hắn mới đúng chứ, đẹp trai như vậy, sơm đã thành danh rồi chứ! Hay là, hắn căn bản cũng không có danh khí?"
"..."
Đám người dù sao cũng đều sợ ngây người.
Đám cường giả đều trợn tròn mắt!
Bọn họ sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy tên nào điên cuồng như thế này!
Dao Tịch hơi há miệng.
Nói thật, nàng cũng chưa từng thấy người nào dám điên cuồng như thế này.
Cái này??
Thế nhưng mà... Vì sao... Rõ ràng hẳn là một người đáng nhẽ ra sẽ bị rất nhiều người căm ghét, thế nhưng lại chán ghét không nổi?
Là bởi vì thật ra bản thân hắn nói rất có lý sao?
"Đủ rồi!"
Lúc này, Lạc Cơ quát to một tiếng!
"Đây là tỷ thí, đừng làm những chuyện vô vị này nữa, cũng không nên nói nữa những chuyện này, mỗi bên đều nhượng một bước, có ân oán gì, tỷ thí xong các ngươi tự giải quyết!"
Diệp Thiên Dật ôm một quyền: "Tiền bối nói rất đúng!"
"Hừ!"
Cường giả kia cũng là hừ lạnh một tiếng.
Diệp Thiên Dật quả thật đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người!
Định mệnh! Nói vậy chẳng lẽ! Lần này tỷ thí xong, hắn chẳng phải là sẽ bị mấy người kia giết chết rồi?
Cho nên, trước khi chết hắn mới làm càn thế sao?
Đám người Quan Hồng Phong đang có sắc mặt rất xấu!
Mà Tần Hạo thì lại thấy rất dễ chịu!
Diệp Thiên Dật quả nhiên vẫn cao ngạo như thế, cũng không nhìn thử nơi này là nơi nào? Hắn còn tưởng đây vẫn là Thiên Hồ Sơn sao? Vẫn là nới mà hắn có thể làm càn như vậy sao?
Diệp Thiên Dật này đoán chừng là không có bối cảnh gì, nếu không hắn hẳn là đã nghe nói đến rồi mới đúng, nếu không những người này hẳn là cũng phải có người biết hắn, đoán chừng là vừa tới Chúng Thần Chi Vực, hoặc là đã sớm tới, nhưng không có tiếng tăm gì.
Bây giờ, trêu chọc phải những người này, tùy tiện một người nào trong số những cường giả ở đây hắn đều không thể trêu vào, huống hồ hắn còn trêu chọc thần y.
Bạch Thiên Hạc nhìn Diệp Thiên Dật.
Tên nhóc này, có chút kì lạ!
Hoặc là một tên điên cực hạn, hoặc là, là kiểu người mà trước đây chưa từng gặp!
Tạm thời giữ lại nghi hoặc, xem thử tiếp theo hắn phát huy như thế nào, nếu như chỉ là bình thường, vậy thì chắc chỉ là tên điên cuồng cao ngạo mà thôi!
"Bây giờ, mời các vị cường giả bắt đầu tiến hành chấm điểm cho mỗi người."
Đại khái năm phút sau, điểm số đã được thống kê xong.
Điểm cao nhất là mười điểm, điểm trung bình của Diệp Thiên Dật là chín phẩy một, xếp hạng thứ mười!
Chín người xếp trước Diệp Thiên Dật, trên cơ bản chính là mấy người của Dược Thần sơn, Thánh Y các, Dược Hoàng tông.
Bọn họ có mấy người luyện chế được toàn bộ đan dược tuyệt phẩm, mặc dù số lượng không nhiều bằng Diệp Thiên Dật, nhưng mà lại được xếp hạng phía trên Diệp Thiên Dật, rất hiển nhiên, có người cố ý cho điểm thấp, mà nguyên nhân cho điểm thấp... Hẳn là nhìn Diệp Thiên Dật không vừa mắt, cũng không thể nói là thấp lắm, với thành tích của Diệp Thiên Dật, hạng nhất là không có vấn đề, bọn họ có thể là phần lớn người cho chín phẩy năm điểm, có người cho chín điểm, thậm chí mười điểm, nhưng mà cũng có người sẽ chỉ cho có tám điểm, nên điểm bình quân mới bị kéo xuống...
Về phần nguyên nhân, mỗi người bọn họ nhất định có thể nói ra, ví dụ như năng lực khống chế lửa, hoặc là tốc độ luyện chế... Dù sao Diệp Thiên Dật cảm thấy cái này cũng không quan trọng.
Về phần phối phương của Thần Dũ Đan, mọi người cũng đã nhớ kỹ, nhìn thì có vẻ như rất đơn giản, nhưng kỳ thật lại là một hành động mang lại ý nghĩa vô cùng to lớn cho nhân loại, chỉ là những người này cố tình không nhắc tới!
Mà nguyên nhân bọn họ không nói hoặc là không khen thưởng Diệp Thiên Dật cũng rất đơn giản, Diệp Thiên Dật vô lễ với những cường giả này như thế, bây giờ ai còn dám đứng ra tán dương Diệp Thiên Dật nữa chứ, cái này chẳng phải là đang chườn mặt ra đối nghịch với mấy cường giả kia sao?
Nhưng mà công kích Diệp Thiên Dật? Bọn họ cũng không tiện, vậy thì cứ im im không lên tiếng, nhưng mà trong lòng mỗi người đương nhiên cũng vô cùngchấn kinh.
"Được rồi! Bây giờ đã có thứ tự xếp hạng rồi, thật đáng tiếc, những người không lọt vào năm trăm người đứng đầu sẽ bị đào thải."
Lạc Cơ nói!
Mọi người nhìn danh sách trên màn hình lớn, cau mày!
"Đệ tử của Bạch tiền bối chỉ xếp ở vị trí thứ ba trăm? Nhưng mà cũng đúng thôi, lần này nàng phát huy xác thực rất kém."