Mọi người cảm thấy rất không thể tin nổi!
Liễu Khuynh Ngữ, đệ tử của Bạch tiền bối, thậm chí là đệ tử quan môn, hắn sẽ không thu đệ tử khác nữa! Mà chỉ có thể thôi á?
Đám người không dám tin, bởi vì lúc trước, nàng đã từng thể hiện y thuật rất mạnh ở trước mặt mọi người!
"Bây giờ các vị nghỉ ngơi một chút, mười phút sau chúng ta tiến hành hiệp hai của vòng tỷ thí thứ nhất! Đan dược cần luyện chế lần này mặc dù cũng phổ biến, nhưng có lẽ sẽ có mấy vị không biết đan phương!"
Lạc Cơ nói xong, đám người tản ra!
"Anh Diệp, đây là Chúng Thần Chi Vực, không phải Bát Hoang, vừa nãy ngươi..."
Tần Vô Tâm nhìn Diệp Thiên Dật một chút rồi nói!
Thật ra cũng là chuyện tốt, nếu như hắn lăn lộn ngoài đời không nổi, có lẽ mình sẽ có cơ hội lớn hơn! Dù sao hắn cũng cần mạng sống không phải sao?
"Không có gì, em gái ngoan đừng lo lắng, nhưng mà trái tim của ta thật sự bị thương tổn rồi, ngươi có thể làm cho ta một liệu trình spa tâm hồn được không?"
"Hửm?"
"Nửa combo là được rồi, không cần full option đâu."
Tần Vô Tâm vẻ mặt nghi hoặc, hắn nói gì thế?
Một bên khác, Liễu Khuynh Ngữ vội vã đi về phía này!
"Khuynh Ngữ."
Bạch Thiên Hạc gọi nàng lại.
"Sư tôn."
Liễu Khuynh Ngữ hơi thi lễ một cái.
"Vừa nãy ngươi sao thế? Ta thấy ngươi luyện đan mà không hề tập trung gì cả, có chuyện gì thế?"
Đệ tử cưng của mình nên Bạch Thiên Hạc vẫn rất quan tâm.
Liễu Khuynh Ngữ lắc đầu; "Không có gì, chỉ là... hình như ta đã gặp lại một người bạn cũ."
"Ồ? Chẳng lẽ là người lúc trước ngươi nhờ ta tìm kiếm?"
Bạch Thiên Hạc nhíu mày lại.
"Có thể đúng là hắn, cho nên Khuynh Ngữ muốn đi xem thử."
Liễu Khuynh Ngữ nói.
"Ừm, đi đi."
Bạch Thiên Hạc cũng không nói thêm gì.
Người kia khiến lòng của nàng loạn thành như thế, mặc dù trước đó Bạch Thiên Hạc không hỏi được tung tích gì, nhưng bây giừo xem ra bọn họ có lẽ là người yêu của nhau.
Vậy vẫn là một người rất quang trọng.
Diệp Thiên Dật ngồi ở đó hút thuốc, trước mặt là Tần Vô Tâm.
"Em gái ngoan à, ngươi có thể cho ta sờ tay của ngươi một chút không?"
Diệp Thiên Dật bắt đầu thực hành giáo trình tán gái cao cấp của mình.
Tần Vô Tâm; "..."
Nàng thật... Có chút chịu không nổi người này nữa rồi.
"Chỉ sờ một chút thôi, không phải ngươi còn nợ ta ân tình sao? Cho ta sờ một chút, hai ta coi như hết nợ, ngươi thấy được không?"
"Anh Diệp, đổi cái khác được không, chỉ cần không phải mấy chuyện thế này, như thế nào đều được."
Tần Vô Tâm nói.
Không chịu nổi! Thật sự là không chịu nổi!
"Thế nhưng mà, mấy cái khác ta lại không quan tâm, con người của ta vô cùng háo sắc, ta chỉ để ý cái này, chỉ sờ một chút thôi, năn nỉ ngươi mà, sờ một chút thôi mà."
Tần Vô Tâm: "..."
Sau đó Diệp Thiên Dật cười hì hì đưa tay ra, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng!
Tần Vô Tâm: "..."
Nàng theo bản năng muốn rút tay lại, thế nhưng mà... Diệp Thiên Dật nắm rất chặt.
Nàng phục luôn rồi.
Mà một màn này lại bị tất cả mọi người nhìn thấy.
"Vì sao? Cô gái kia chắc chắn là siêu cấp xinh đẹp, sao lại... có một người bạn trai như thế?"
"Đúng vậy, ta thừa nhận hắn xác thực rất đẹp trai, nhưng mà... Hoàn toàn không có tí phong độ nào, mà lại không có nhãn lực gì cả, thậm chí còn không bằng một tên nhóc mười mấy tuổi, thật là... bông hoa nhài cắm bãi…., a hu hu!"
"Hi vọng bọn họ chia tay, hi vọng bọn họ chia tay!"
"Ta cũng hi vọng thế."
"..."
Lúc này, Liễu Khuynh Ngữ đi tới.
"Chào cô Liễu, trước đó chúng ta đã từng có duyên gặp nhau rồi."
Quan Hồng Phong mỉm cười đi tới bắt chuyện với Liễu Khuynh Ngữ!
Là đàn ông thì đều thích mỹ nữ, mà Liễu Khuynh Ngữ lại là siêu cấp mỹ nữ, mà thân phận cũng không kém, hắn nghĩ có lẽ theo đuổi Liễu Khuynh Ngữ sẽ dễ hơn Dao Tịch một chút.
Liễu Khuynh Ngữ hơi gật gật đầu, cũng không nói gì, vẫn rảo bước đi về phía Diệp Thiên Dật, nàng rất muốn biết, đến cùng hắn có phải Diệp Thiên Dật mà mình muốn tìm hay không.
Khi Liễu Khuynh Ngữ đi tới sau lưng Diệp Thiên Dật...
"Em gái ngoan à, tay của ngươi thật mềm nha."
Diệp Thiên Dật vô sỉ nói.
Sau đó Tần Vô Tâm rút tay về.
"Anh... anh Diệp?"
Liễu Khuynh Ngữ đứng sau lưng Diệp Thiên Dật, thử gọi một tiếng.
Diệp Thiên Dật cau mày,
Hơi nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng qua.
Mang mạng che mặt... không nhận ra là ai.
Nhưng mà hình như có một cảm giác quen thuộc...
"Ngươi là??"
Diệp Thiên Dật kinh ngạc nhìn cô gái này.
Chắc chắn là mỹ nữ! Đại gia khuê tú loại kia, mối thơm mối thơm!
Liễu Khuynh Ngữ nhìn thấy Diệp Thiên Dật, thân thể mềm mại có chút run rẩy, đôi mắt xinh đẹp phiếm hồng...
Là hắn! Thật sự là hắn!
"Không phải chứ? Chẳng lẽ cô Liễu tìm người kia để bắt chuyện?"
"Không biết có phải là bắt chuyện hay không, nhưng mà... dường như đúng là nàng chủ động tìm hắn! Cái này??"
"Không thể nào không thể nào, chẳng nhẽ thật sự có cô gái ngốc tới mức thích loại đàn ông ngông cuồng cao ngạo này sao?"
"..."
Không chỉ bọn họ, bây giờ Diệp Thiên Dật là mục tiêu công kích của rất nhiều người, nên nhất cử nhất động của hắn sẽ ở trong tầm mắt của rất nhiều người, mà Liễu Khuynh Ngữ lại là đệ tử của Bạch Thiên Hạc, hai người cùng đứng cạnh nhau, đương nhiêu mọi người đều tập trung quan sát họ rồi, bọn họ muốn xem thử, rốt cuộc là có chuyện gì!
Sau đó Liễu Khuynh Ngữ hơi run rẩy vươn tay lên, tháo khăn che mặt của mình xuống.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đã lâu không gặp của nàng, Diệp Thiên Dật vô cùng vui vẻ!
"Tiểu Khuynh Ngữ!"
Diệp Thiên Dật có chút kích động!
Đậu móe đậu móe đậu móe! Hắn là vạn vạn không ngờ được mình có thể gặp lại Liễu Khuynh Ngữ ở đây.
Diệp Thiên Dật đứng dậy, sau đó nhanh chóng ôm cô gái xinh đẹp này vào trong lòng.
Lúc này, Liễu Khuynh Ngữ bởi vì rất vui vẻ và kích động, nên tạm thời cũng quên mất ở đây có rất nhiều người...
Đám người: ???
Tất cả mọi người đều choáng váng!
Bạch Thiên Hạc nhìn thấy đệ tử của mình vậy mà...
"Hóa ra là tên nhóc này."
Bạch Thiên Hạc bất đắc dĩ cười cười.
Lúc đầu ông cũng không có ác cảm gì với Diệp Thiên Dật, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn mắng chửi người nhưng hắn phải thực sự có chân tài thực học mới được.
Nhìn thấy đệ tử mình và hắn ôm nhau như vậy, hắn cũng đã hiểu mối quan hệ của hai người họ rồi.
Bởi vì rất nhiều lần hắn và Liễu Khuynh Ngữ đã nói chuyện về người thanh niên này, Liễu Khuynh Ngữ cũng đã nói một vài chuyện của Diệp Thiên Dật với hắn.
Tất cả mọi người choáng váng!
Chuyện gì thế này?
Quan Hồng Phong sững sờ ngay tại chỗ!
Đệt!
Vừa nãy hắn còn đang định theo đuổi nàng, hắn vừa mới bắt đầu, bây giờ nàng đã nằm trong lòng ngực của người đàn ông khác rồi? Ta đánh ngươi được không?!
Đối với đàn ông mà nói, trên cơ bản thì phụ nữ chính là đại biểu cho vinh dự của một người đàn ông, đồng thời cũng sẽ là nguyên nhân gây ra rất nhiều chuyện rắc rối! Người nào sở hữu được người phụ nữ càng xinh đẹp, càng ưu tú, thì những người khác càng hâm mộ, càng ghen tỵ... Đây là tất nhiên!
Nhưng mà bây giờ mấu chốt là...
Người này, không phải hắn đã có bạn gái rồi sao? Bạn gái ở ngay trước mặt hắn, vừa nãy hai người còn nắm tay, vậy mà bây giờ, Liễu Khuynh Ngữ lại...
Không phải chứ? Vì sao? Vì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì hắn đẹp trai, chỉ vì thế thôi á?
Không phải chứ... Các ngươi đều là những cô gái ưu tú như vậy, các ngươi thật sự... đồng ý thế sao? Định mệnh?
Đau tim quá!