Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1191 - Chương 1188: Là Hắn?

Chương 1188: Là hắn?
Chương 1188: Là hắn?

Người con gái kia nhìn qua rồi nói: “Ta đã đi điều tra, hắn hình như không có thế lực sau lưng, cũng không phải người của tông môn hay thế lực lớn nào ở Chúng Thần Chi Vực. Hơn nữa địa chỉ ghi trên chứng mình thư của hắn là ở Khu vực tám đế quốc.”

Thẻ căn cước này Diệp Thiên Dật làm ở Khu vực tám đế quốc, bởi vì sống ở đây không thể thiếu nhất chính là thẻ căn cước. Nếu thiếu thẻ căn cước thì ngươi không thể lên mạng cũng không thuê được phòng, không mua được xe, không cưới được vợ. Nói ra nó là thứ vô cùng vô cùng quan trọng.

“Khu vực tám đế quốc? Hừ ——”

Vị hội trưởng Trương kia cười nhạo một tiếng.

“Hắn ư, chỉ sợ là người từ Khu vực tám đế quốc tới, căn bản không biết Chúng Thần Chi Vực là sự tồn tại cỡ nào, biết chút Chân Thần cảnh đã muốn bành trướng ở Chúng Thần Chi Vực sao? Ha ha, cười chết ta mất. Buồn cười nhất là hắn còn đặt cái tên phô trương cho tông môn mình như vậy, chẳng phải là muốn tìm chết sao.”

Hắn dám đặt cái tên này cũng thật dũng cảm. Nàng cũng là lần đầu tiên gặp loại tình huống như thế này.

“Thôi, liên quan gì đến chúng ta? Kệ hắn đi. Muốn đặt như nào là chuyện của hắn.”

Hội trưởng Trương nghe xong cũng ký tên mình vào tờ giấy.

“Hội trưởng, hội trưởng, không hay rồi.”

Lúc này, một người từ ngoài cửa đột nhiên xông vào.

“Chuyện gì mà hô to gọi nhỏ, còn ra cái thể thống gì nữa.”

Hội trưởng Trương nheo mắt, tức giận quát. Ngày thường không nói, hôm nay có tổng hội trưởng tới, tên thuộc hạ này làm hắn thật mất hết thể diện. Làm người khác tưởng hắn không dạy dỗ tốt thuộc hạ.

“Hội…… Hội trưởng, không hay rồi, cậu chủ đã bị…… bị đánh gãy tay rồi ạ.”

“Ngươi nói cái gì.”

Hội trưởng Trương nghe xong đứng bật dậy hỏi.

Người con gái bên cũng nhíu mày.

“Thật không ngờ ta vừa tới đây đã gặp phải loại chuyện này. Hội trưởng Trương mau chóng đi giải quyết việc riêng đi. Ta hy vọng ngươi có thể nhớ rõ thân phận của mình mà phân xử công bằng, hợp tình hợp lý.”

Nàng nhắc nhở Trương Minh.

“Được. Theo lời tổng hội trưởng. Các ngươi dẫn ta tới đó.”

Hội trưởng Trương dù đang rất tức giận nhưng cũng đồng ý nàng rồi rời đi.

Không lâu sau đã tới nơi. Cảnh tượng trước mắt làm hắn tức giận đến cực điểm.

Trong phòng, mọi người dạt sang hai bên, có vài người đang đứng ở giữa. Có vẻ ở đây vừa xảy ra một trận đại chiến kịch liệt.

Một người đang đứng đó, trước mặt hắn là vài người nằm sõng soài trên mặt đất, bên cạnh lại có hơn chục người nữa, vẻ mặt mỗi người đều mang vẻ phẫn nộ cảnh giác nhìn chằm chằm người kia.

“Hạo Nhi.”

Ánh mắt hội trưởng Trương nhìn đến con trai bị chặt đứt một cái cánh tay đang ngồi ở một bên, mắt hắn bỗng đỏ hoe.

“Cha ơi……”

Trương Hạo mở to mắt nhìn Trương Minh.

Hội trưởng Trương Minh đau xót con trai. Hắn tức giận quay sang nhìn chằm chằm Diệp Vân Dật.

“Oắt con hốn khiếp. Dám làm con trai ta bị thương.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Vân Dật với vẻ căm thù.

“Ồ, thằng con bị đánh thằng cha tới trả thù sao?”

Diệp Thiên Dật cười mỉa nhìn về phía Trương Minh.

Răng rắc ——

Trương Minh nắm chặt tay đến mức các đốt tay phát ra tiếng kêu.

Trương gia hắn không dám xưng là đại gia tộc ở thành Tạo Mộng Thiên, nhưng tuyệt đối không phải dạng dễ chọc, Linh môn bình thường sao có cửa so sánh. Thế mà có kẻ dám làm loạn ở địa bàn Thiên Tông hội của hắn, còn chặt mất một cánh tay của con trai mình, hắn sao có thể nhẫn nhịn được?

“Đáng chết.”

Trương Minh đột nhiên bạo phát khí thế.

“Cha, sức mạnh của hắn cực kỳ quỷ dị, tuy chỉ có Tiên Vương cảnh nhưng con hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Người cẩn thận một chút.”

Trương Minh quát lớn một tiếng.

Bang ——

Diệp Thiên Dật nhảy một bước nhảy không gian tới trước mặt Trương Hạo.

Đét——

Diệp Thiên Dật trở tay giáng xuống mặt Trương Hạo một cái tát.

“Câm mồm. Đậu má mày. Im miệng cho tao.”

Mọi người không kịp phản ứng: “……”

“Ực —— Người gì vậy? Điên thật rồi? Trận đánh trước đó mọi người còn hiểu nguyên nhân, bây giờ ở trước mặt hội trưởng Trương hắn còn…… Quào? Cứng phết đấy. Cũng không phải dạng vừa đâu.”

“Ta cảm thấy hắn có thể là đã có kẻ chống lưng mới dám làm càn như vậy.”

“Ừm, ta cũng thấy vậy. Thôi, tiếp tục quan sát tình hình đi.”

“……”

Răng rắc ——

Trương Minh gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.

Xem ra tên nhóc thối này không muốn giết người. Nhưng hắn lại dám ra tay trước mắt mình, chẳng lẽ…… không sợ sao?

Nói thật ra ở Chúng Thần Chi Vực không thiếu người tài giỏi. Diệp Thiên Dật dám càn rỡ như vậy, thật sự làm hắn có chút kiêng kị.

Hắn còn chưa biết đầu đuôi sự tình, rốt cuộc là lỗi của ai……

Phút giây tức giận ban đầu biến mất sạch, Trương Minh bình tĩnh lại. Hắn dè chừng nhìn Diệp Thiên Dật.

Trương Minh không thể trực tiếp ra tay.

“Tên nhóc kia, ngươi làm vậy có ý gì?”

Trương Minh chỉ vào Diệp Thiên Dật hỏi.

“Con trai ngươi thật không có tố chất. Ta vừa hay giúp ngươi dạy dỗ lại hắn không được sao?”

“Vừa hay? Hôm nay ngươi không nói rõ ràng chuyện này, đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn. Người đâu, bắt hắn lại cho ta.” Trương Minh sai thuộc hạ trói Diệp Thiên Dật lại.

Trương Minh không làm việc quá đáng. Hắn không trực tiếp ra tay giết Diệp Thiên Dật bởi vì hắn không dám. Làm như trên ít nhất còn hợp tình hợp lý.

Lúc này, trên đường lớn, người con gái kia chuẩn bị rời đi, nàng đúng lúc đi tới nơi này, cũng thấy được tình hình vừa rồi xảy ra.

Nàng hứng thú liếc mắt nhìn qua.

Nàng đeo mặt nạ. Dù người khác không nhìn thấy dung mạo của nàng nhưng khí chất này vừa nhìn đã biết không phải dạng tầm thường.

Kệ đi, tới hít chút drama cho vui vậy.

Sau đó nàng đi qua.

“Các vị hà tất phải đại chiến ở đây?”

Nàng hờ hững nói.

“Tổng hội trưởng, tên nhóc này thật đáng chết. Hắn đã phế mất cánh tay của con trai ta.”

Xoẹt ——

Nàng vung tay lên, cánh tay Trương Hạo mọc ra như nguyên vẹn một cách thần kỳ.

“Đa tạ tổng hội trưởng.”

Trương Minh mau chóng quỳ xuống hành lễ.

Cô gái đầu.

“Rốt cuộc đầu đuôi chuyện này là như thế nào? Ngươi không nên manh động.”

Nàng bình tĩnh nói.

Diệp Thiên Dật đánh mắt về phía nàng.

À há.

Lại là một mỹ nhân da trắng xinh đẹp, khí chất xuất chúng xuất hiện.

Nói sao nhỉ, mỹ nhân này có vẻ……

Nàng không phải kiểu thiếu nữ ngây thơ mà, ừm…… là kiểu ngự tỷ. Kiểu con gái này đối Diệp Thiên Dật mà nói…… chính là kiểu hắn thích nhất.

Tất nhiên chỉ là suy nghĩ trong đầu hắn mà thôi.

“Tên nhóc thối kia không nói hai lời đã ra tay đánh ta.”

Trương Hạo chỉ vào Diệp Thiên Dật nói.

“Ta đã nói rồi, người nào đó tố chất thật kém cỏi. Ta chỉ dạy dỗ một chút người bất tài, không hơn.”

Diệp Thiên Dật nhàn nhạt nói.

“Được rồi.”

Mỹ nữ nhìn thoáng qua bọn họ, nói: “Xong chuyện rồi thì giải tán đi, không cần vì chút chuyện cỏn con này mà đánh nhau nữa.”

“Tổng hội trưởng……”

“Thôi.”

Nàng nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn Trương Minh.

“Vâng. Vậy ta xin phép dẫn con trai về trước.”

Trương Minh dẫn Trương Hạo đi. Người xung quanh cũng giải tán.

“Chào anh, đây là lệnh bài tạm thời của ngươi, còn đây bản tư liệu.”

Một cô gái mang lệnh bài đưa cho Diệp Thiên Dật.

“Đa tạ.”

Mỹ nhân liếc mắt nhìn kỹ Diệp Thiên Dật một chút, hai hàng mày liễu nhíu nhẹ.

Diệp Thiên Dật??

Đây là tên của hắn?

Diệp Thiên Dật cũng không quan tâm nàng nhìn cái gì, trực tiếp phóng thích sức mạnh không gian biến mất ở tại chỗ.

Nữ tử chậm rãi dạo bước, mày đẹp nhíu lại.

Tin tức nàng nhận được lúc trước có nhắc đến cần tìm một người. Người đó gọi là Diệp Thiên Dật.

Nàng không có ảnh chụp, chỉ có chân dung, thông tin và cái tên Diệp Thiên Dật mà thôi.

Nếu nàng có được ảnh chụp người thật thì tốt rồi. Việc tìm kiếm sẽ không khó khăn như vậy.

Mỹ nữ xoay người đi về phía quầy thông tin.

“Đưa ta xem thông tin của người vừa nãy.”

Nàng đi tới hỏi cô gái vừa đưa lệnh bài cho Diệp Thiên Dật.

“Dạ…… Vâng.”

Mỹ nữ mau chóng điều tra ra thông tin về Diệp Thiên Dật.

Bình Luận (0)
Comment