Nàng có ảnh chụp của hắn, là ảnh trên thẻ căn cước.
Điều kỳ lạ là diện mạo hắn so với trên ảnh khá giống, nhưng kiểu tóc lại khác biệt. Hơn nữa chỉ là bức chân dung nên nàng chưa thể xác định chính xác người trên ảnh có phải hắn hay không.
Vì vậy nàng phải đi xác định một chút xem sao.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên Dật đã đi xa rồi, nàng không biết hắn đi đâu.
Mỹ nữ cúi đầu nhìn phương thức liên hệ, gọi vào số của Diệp Thiên Dật.
“A lô?”
Diệp Thiên Dật thấy số lạ thì cau mày.
“Ai đấy?”
“Gặp nhau đi, tìm ngươi có chút việc.”
Diệp Thiên Dật nghi hoặc nhíu mày, âm thanh lạ lẫm, hắn không biết đầu dây bên kia là ai.
“Ngươi là người nào?”
“Chúng ta vừa gặp nhau ở Thiên Tông hội.”
Diệp Thiên Dật bừng tỉnh đại ngộ, nhớ ra lúc vừa rồi.
Thì ra là mỹ nữ đeo khăn che mặt.
“Tìm ta có việc gì?”
“Ta có chuyện cần nói với ngươi.”
“Không gặp, không gặp, ngươi muốn gặp ta thì gặp được ngay sao? Hứ, làm vậy chẳng phải bản thiếu gia không có thể diện à? Này, ta phải đi khiếu nại Thiên Tông hội, thế nào lại tiết lộ thông tin cá nhân của người ta. Thiên Tông hội cái gì chứ, một lũ rác rưởi, tạm biệt.”
Tút tút tút tút ——
“Hả ——”
Mỹ nhân sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
Bên kia……
“Cha, chuyện này người nhất định phải làm chủ cho con.”
Trương Hạo vẻ mặt bi phẫn.
“Phế vật. Ngươi đường đường Thần Hư cảnh, lại đánh không lại một tên Tiên Vương cảnh sao?”
“Cha, người đừng tưởng hắn dễ đối phó. Thật ra hắn rất kỳ quái, các loại năng lực của hắn làm con không kịp ứng phó.”
Trương Minh nheo mắt nói: “Việc này hội trưởng đã nhúng tay vào, chúng ta cũng không thể làm gì khác. Nhưng ngươi yên tâm, ta tất nhiên sẽ không để chuyện này kết thúc như vậy. Không phải hắn có tông môn gì đó sao? Chúng ta thiếu gì cách “chỉnh” hắn. Ngươi cứ lui xuống nghỉ ngơi trước đi, ta tra xem tên nhóc kia rốt cuộc lai lịch thế nào.”
“Dạ.”
Bên kia……
“Anh ơi, những người đó có làm hại ngươi không?”
Mộc Linh Nhi hỏi.
“Yên tâm đi, bọn chúng thì làm gì được ta chứ.”
“Ưm……Ta biết rồi.”
Diệp Thiên Dật liên hệ La Thiên.
“La Thiên, tình hình thế nào? Chọn xong vị trí chưa?”
La Thiên trả lời: “Tu La Thần các hạ, ta đã chọn xong rồi.”
“Ta đã nói mấy lần rồi, đừng gọi ta bằng cái tên này.”
“Vâng. Tiền bối.”
La Thiên vội sửa cách xưng hô, sau đó nói tiếp: “Ta đã tìm được địa điểm rồi, nơi đó non nước hữu tình, phong cảnh thiên nhiên cực kỳ thơ mộng, rất thích hợp làm căn cứ đặt tông môn, chỉ có điều…… linh lực thiên địa ở đó không quá hùng hậu.”
Để trở thành một tông môn cường đại không thể thiếu chính là phải có linh lực thiên địa hùng hậu, ít nhất phải mạnh hơn thế lực bên ngoài. Như vậy mới có thể thu hút được người khác gia nhập, tông môn không có tài nguyên thì ai thèm gia nhập chứ. Phải cho họ cảm thấy nếu trở thành thành viên của tông môn, tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh hơn những nơi khác, bằng không chẳng ma nào thèm ngó ngàng đến cái tông môn rách nát của ngươi?
“Cái này không khó, chúng ta có thể dẫn linh lực của thần vật thiên địa đỉnh cấp tưới hết toàn bộ tông môn. Thế vị trí ở đâu vậy?”
“Vịnh Bích Hải, ở phía sau cách vài km chính là biển.”
Diệp Thiên Dật hai mắt phát sáng.
“Xung quanh có không ít thành trì phải không?”
“Đúng ạ.”
“Ừm, rất tốt.”
Địa hình nơi này không tồi, nhiều thành trì, là vùng duyên hải. Đúng là nơi thích hợp để phát triển.
“Nhưng……”
La Thiên nói: “Tiền bối, tuy rằng phong cảnh nơi này đẹp xuất sắc nhưng vùng duyên hải khó tránh một số tình huống đặc thù, ví dụ như yêu thú trên biển thỉnh thoảng sẽ đến quấy nhiễu.”
“Việc này ít xảy ra đúng không?”
“Dạ vâng. Vì đó là địa bàn của con người. Tuy nhiên vẫn khó tránh bọn chúng sẽ xuất hiện.”
Nơi này không giống như Trái Đất, trong biển ở nơi này tồn tại những loài yêu thú đáng sợ.
“Không sao, vùng duyên hải chung quy vẫn có nhiều tài nguyên hơn. Đã là địa bàn của con người vả lại còn có thành thị tồn tại thì chính là một nơi an toàn cho chúng ta. Quyết định chỗ đó đi. Trước tiên ta đi mua đất đã.”
“Vâng.”
Diệp Thiên Dật mau chóng rời đi, đồng thời gửi vị trí cho Phượng Dao.
“Nếu có thể nhờ mỹ nhân vừa nãy giúp đỡ thì tốt rồi, nàng cũng có phép sáng tạo, cảnh giới chắc không thấp hơn ta.”
Lúc nàng phóng thích phép sáng tạo giúp Trương Hạo khôi phục lại cánh tay đã mất, Diệp Thiên Dật đã ghi nhớ.
Nhưng làm sao để nàng đồng ý giúp mình? Đi tìm chính mình, hiện tại Diệp Thiên Dật không muốn xuất đầu lộ diện, ngoài kia có cả đống người đang nhìn chằm chằm hắn đấy.
Rất nhanh Diệp Thiên Dật đã tới nơi.
Bọn La Thiên đã ở chỗ này chờ sẵn, còn có vài gương mặt mới nữa, họ là những người mà La Thiên tìm tới.
“Tiền bối.”
Các nàng sôi nổi chào hỏi.
“Rất đẹp.”
Diệp Thiên Dật nhìn nơi này cảm thán.
Nơi này rất thích hợp làm căn cứ của tông môn.
“Điều tiếc nuối duy nhất là thiếu đi một ngọn núi cao.”
Ma nữ tóc trắng nói.
“Muốn núi thì đơn giản thôi.”
“Tiền bối, ngài nói hai ba ngày nữa sẽ dựng tông môn của chúng ta ở nơi này, vậy cần chúng ta làm gì không?”
Độc Hoàng hỏi.
Diệp Thiên Dật cười tự tin: “Có phép sáng tạo rồi các ngươi còn lo lắng cái gì?”
Bọn họ bừng tỉnh, hai mắt sáng ngời.
“Thì ra là phép sáng tạo. Tiền bối anh minh.”
Mộc Linh Nhi chớp đôi mắt to tròn, cô bé thấy nơi này quá xinh đẹp.
“Tiền bối, tiền bối, tên gọi của tông môn chúng ta là gì?”
Đây là việc bọn họ băn khoăn nhất.
“Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông.”
Diệp Thiên Dật nhàn nhạt nói.
Mọi người: ???
Bọn họ hai mắt lấp lánh.
“Ha ha ha, không hổ là tiền bối. Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, ha ha ha, tên hay, tên hay.”
“Vạn Cổ Đệ Nhất. Theo cái tên này, lão phu chắc chắn cũng gia nhập rồi.”
“Chỉ là…… Tên này có phải quá phô trương hay không?”
“……”
Bọn họ có chút lo lắng.
“Binh tới tướng ngăn, nước đến thì đất chặn. Trước cứ thành lập tông môn đã. Các ngươi không cần phải xen vào, mang hết đồ tốt củ các ngươi tới đây đi. Độc Hoàng, mang Dược Viên của ngươi đến góp với những người khác, linh lực thiên địa của tông môn chúng ta tạm thời dựa vào số Dược Viên này thôi. Chỗ ta còn có vài cây thần vật thiên địa cấp Thánh Diệt, lượng lớn đủ cho linh lực thiên địa của tông môn.”
“Vâng.”
Một đám người nghe xong mau chóng chạy đi làm việc.
Một ngày sau, Phượng Dao cuối cùng cũng tới nơi này.
Hai chị em Hàn Nhuỵ và Hàn Nhã Nhi cũng tới. Các nàng qua đây xem náo nhiệt, dù sao ở đế quốc Thánh Tâm cũng không việc gì làm.
“Nơi này thật xinh đẹp.”
Phượng Dao thầm khen ngợi.
“Đúng vậy. Đây là bản vẽ. Ngươi xem đi.”
Diệp Thiên Dật đưa bản vẽ tông môn cho Phượng Dao.
Bản vẽ này do Diệp Thiên Dật mời người vẽ cho. Ừm, hắn phải nhờ Bạch Hàn Tuyết, Hạ Ngữ Hàn mời sư tôn của các nàng ở Băng Thần điện giúp đỡ, còn việc sư tôn các nàng nhờ ai giúp thì Diệp Thiên Dật không rõ.
Bản vẽ tông môn ấy thế mà cực kỳ rườm rà. Nhưng nhờ có chuyên gia, bản vẽ hoàn thiện rất vừa ý Diệp Thiên Dật.
Tất nhiên đây chỉ là phác thảo ban đầu, những chi tiết khác bọn họ phải tự mình phát triển thôi.
“Ngươi muốn ta mệt chết hay sao?”
Phượng Dao trừng mắt nhìn sang Diệp Thiên Dật.
“E hèm, không thể lần nào cũng đến lượt ta ra tay chứ?”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười gian.
“Người thật không biết xấu hổ. “Bỉ ổi” phải gọi ngươi bằng ông nội.” Hàn Nhuỵ lẩm bẩm.
“Cút.”
“Vậy nhá, làm việc thôi.”
Sau đó Phượng Dao và Diệp Thiên Dật bắt đầu phóng thích phép sáng tạo.