Dịch: Cỏ Dại Team
Một ngày sau, Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông cũng đã hoàn thành được bố cục cơ bản rồi.
Phượng Dao lau mồ hôi trên trán.
“Bổn vương mệt chết mất.”
Phượng Dao nói một câu.
“Hi hi, không mệt, không mệt, nhưng mà cũng không vội, nghỉ ngơi nhiều một chút, đây là đan dược, cho nè.”
Diệp Thiên Dật là một người không biết xấu hỗ mà.
Phượng Dao uống một ngụm nước cam, nhìn kiệt tác của chính mình ở trước mặt.
“Tên của tông môn, ngươi định sẽ dùng cái đó sao?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “ Bây giờ ta đang sáng tạo, ta đang nghĩ, tấm biển tông môn lớn này nên dùng kiểu chữ như thế nào mới độc đáo đây?”
“Tùy ngươi thôi, ý của ta là, khỏi cần dùng biển hiệu tông môn.”
“Vậy sao ta có thể khiến cho thiên hạ biết được Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông của ta chứ?”
Sau đó Diệp Thiên Dật lóe lên một ý, tông môn đó ở nơi cao, một biển hiệu màu vàng kim to hơn trăm mét treo trên đó, đồng thời bên trên sáu chữ rất đẹp “Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông”, xa đến mấy cũng có thể nhìn rõ! Thậm chí còn sáng lấp lánh nữa.
Khi bên này sáng tạo tông môn, đương nhiên sẽ có được sự quan tâm chú ý của những người ở thành phố xung quanh.
“Chà? Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông? Đây là tên của tông môn? Thế này cũng…”
“Ta… ta phục luôn đấy. Tông chủ tông môn này là ai vậy? Sao lại dám đặt cái tên như thế này?”
“Ta không cần biết, sau khi tông môn này thành lập, ta nhất định sẽ gia nhập, Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông, sau này ta ra ngoài, người khác hỏi ta là thế lực nào, ta sẽ nói ra tên của tông môn này, không ngầu sao?”
“Được rồi, nếu như tông môn này không có thế lực to lớn nào đứng sau, thì cũng tồn tại không được mấy ngày, hơn nữa làm đệ tử tông môn này, sợ rằng sẽ bị người ta đánh chết.”
“…”
Lại một ngày nữa.
Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông căn bản đã sáng tạo xong, ngoại trừ một vài chi tiết nhỏ, những chi tiết nhỏ này sau này từ từ bổ sung sau, dù sao thì bây giờ cơ bản cũng hoàn thành rồi.
Tuy vô cùng vô cùng lớn, nhưng suy cho cùng cũng là thứ chết, phép sáng tạo một lần cũng có thể làm ra rất nhiều.
Nếu không phải quá lớn, có lẽ chỉ trong một tiếng là làm xong rồi.
“Vất vả rồi.”
Diệp Thiên Dật nhìn Phượng Dao.
“Trả công cho ta đâu?”
Phượng Dao xòe tay Diệp Thiên Dật ra.
Diệp Thiên Dật cười: “Cho nàng!”
Một linh vật thiên địa như dải ruy băng phấp phới màu đỏ rực hiện lên trong lòng bàn tay Diệp Thiên Dật.
“Đây là… Cửu Dương Thiên Sơ Nhụy?”
Phượng Dao lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy, cấp Thánh Diệt! Mau lên, bỏng chết ta mất!”
Đây là Cửu Dương Thiên Sơ Nhụy, nó có sẵn một sức mạnh vô cùng đáng sợ, mà Phượng Dao lại rất thích hợp luyện hóa nó.
Phượng Dao nhận lấy.
“Sao ngươi có thể dùng tay không mà cầm nó vậy?”
Nàng ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên Dật.
“Đừng quan tâm, bây giờ thoải mái rồi chứ?”
Phượng Dao nhếch môi: “Cũng được, không tốn công vô ích.”
“Ấy ấy, vậy ta thì sao?”
Hàn Nhụy hỏi.
“Qua một bên chơi đi.”
Hàn Nhụy: “ …”
“Đi chết đi! Đồ khốn!”
Nàng hung dữ trừng Diệp Thiên Dật một cái.
“Tiền bối! Ta trở về rồi!”
Độc Hoàng chạy tới, dừng lại trước mặt Diệp Thiên Dật.
Phượng Dao, Hàn Nhã Nhi nheo mắt lại nhìn một cái, sau đó… đồng tử hơi co lại.
Đây không phải là… Độc Hoàng sao?
Tuy cảnh giới của Độc Hoàng không quá cao, nhưng tên tuổi của hắn rất vang dội.
Nhất thời bọn người Hàn Nhã Nhi muốn giải phóng năng lượng.
“Ái ái ái, đừng hiểu lầm, người của mình cả.”
Bọn họ chau mày nhìn Diệp Thiên Dật.
“Người của mình?”
“Tiền bối, ba vị này là?”
“Những em yêu của ta.”
Ba người: “ …”
“Không hổ là tiền bối!”
Độc Hoàng nhịn không được cảm thán một tiếng.
Mỗi người đều đẹp đến mức không thể phân định được, vậy mà đến tận ba người, mà chắc chắn không chỉ có ba người.
Đôi mắt to của Mộc Linh Nhi nhìn ba tỷ tỷ.
Thật sự quá xinh đẹp, hơn nữa lại vô cùng tốt, hôm qua còn có một tỷ tỷ xinh đẹp, hình như tên Hàn Nhụy, đưa nàng đi ăn rất nhiều món ngon.
“Diệp Thiên Dật! Thế này là thế nào?”
Hàn Nhã Nhi chau mày hỏi.
“Người của mình.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Tiền bối, bọn họ cũng trở về rồi.”
Vợ chồng La Sát cũng đi đến.
Nhìn thấy hai người họ, ba nàng lộ rõ vẻ mặt kinh hoàng.
Độc Hoàng này là ác nhân đã có tiếng, vợ chồng La Sát này còn hơn nữa, hơn nữa họ đã đạt đến Thần Minh cảnh rồi.
Sao Diệp Thiên Dật lại ở cùng với những người này?
Còn có Ma nữ tóc trắng?
Ánh mắt Ma nữ tóc trắng nhìn về phía bọn người Hàn Nhã Nhi…
“Đây là người của tiền bối ư? Chẳng trách tiền bối không thèm để ý đến mình….lẩm bẩm.”
“Phệ Hồn tôn giả!”
Phượng Dao chau mày.
Giữa bọn họ có lẽ có thù hận, rất nhiều năm trước, Phệ Hồn tôn giả này suýt chút thu lấy hồn phách của nàng rồi!
“Ngài nữ hoàng Thiên Phượng? Thế này…”
Phệ Hồn tôn giả đi đến thấy cảnh này, nuốt nước bọt.
Chuyện quái gì đây?
“Diệp Thiên Dật! Thế này là thế nào?”
“Các ngươi có thù ư?”
“Có chút”
Phượng Dao nói.
Phệ Hồn tôn giả nhanh chóng nói với Diệp Thiên Dật: “Tiền bối, nếu như vãn bối biết nàng là cô gái của người, có cho vãn bối mượn mười lá gan cũng không dám động vào nàng!”
Ba cô gái: “…”
Thế quái gì đây?
“Ta nghi mấy ác nhân này đều bị Diệp Thiên Dật lừa thảm hại rồi!”
Hàn Nhụy nói nhỏ vào tai Hàn Nhã Nhi.
Hàn Nhã Nhi: “ …”
Vậy hắn cũng giỏi thật.
Nói thật lòng, ngươi không phục cũng không được!
Phượng Dao cau mày!
Nàng cũng không phải đồ ngốc, có lẽ đã đoán được gì đó.
Diệp Thiên Dật này… cũng giỏi thật đấy!
“Bỏ đi bỏ đi!”
Nàng xua tay.
“Cảm ơn người, Nữ hoàng Thiên Phượng.” Phệ Hồn tôn giả thở dài nhẹ nhõm.
“Vậy nên, những người này là thành viên của tông môn của ngươi?”
Diệp Thiên Dật đáp: “Không được sao?”
Phượng Dao thầm vuốt trán.
Thế này thật muốn bùng nổ mà.
Tên của tông môn này, rồi sau đó là những ác nhân của một tông môn, tông môn này sắp nổ tung mất rồi.
“Ngươi giỏi lắm, dù sao bổn vương cũng không quản nữa!”
Phượng Dao thật sự phục người này rồi.
“Khi tông môn này khai môn đại cát, cùng ăn cơm chứ?”
Diệp Thiên dật cười nói.
“Được thôi, ăn xong rồi đi.” Phượng Dao nói.
Nàng ở lại đây cũng chả có tác dụng gì, ngươi bảo là giúp Diệp Thiên Dật chống lại kẻ địch bên ngoài? Không cần thiết, cũng chẳng có ý nghĩa, nếu bọn họ có thể ngăn chặn được kẻ địch ở Chúng Thần Chi Vực, vậy chắc là có âm mưu rồi! Không có bọn họ cũng vậy thôi! Diệp Thiên Dật này nếu đã chắc chắn và sức mạnh như vậy, vậy cứ để hắn làm đi.
“Mà tông môn của ngươi còn cách xa ngày khai tông lắm mà?” Hàn Nhã Nhi nói một câu.
Diệp Thiên Dật Cười: “ Cũng vậy thôi, gần như vậy mà!”
Quan trọng là gì chứ?
Có vẻ như ba cô gái này muốn rời đi hôm nay.
Chết tiệt! Khó khăn lắm mới gặp mặt một cái, không bằng tối nay vui vẻ một chút rồi mới đi chứ? Thế chẳng phải làm khổ chính mình sao?
Vả lại tông môn tạm thời chưa khai tông, cũng sẽ không thu nhận đệ tử! Không có vốn mà thu nhận đệ tử!
Hơn nữa, Diệp Thiên Dật còn có nhiệm vụ, hắn phải đi “Khoét chân tường”, “Khoét chân tường” tông môn khác.
Đây là một vấn đề khó! Tuy Diệp Thiên Dật không thích làm những việc xấu này, nhưng mà rất khó! Hơn nữa lại là lật đổ cường giả đỉnh cấp, thế phải làm sao, “khoét” từ đâu?