Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, buổi tối. Một đám người ngồi bên ngoài sân lộ thiên ăn thịt nướng.
Diệp Thiên Dật tìm cơ hội nói chuyện của nhóm ác nhân với Hàn Nhã Nhi.
Nói thế nào đi nữa thì trong mắt các nàng Diệp Thiên Dật chính là thiên tài.
Bởi vì hắn làm người khác phải tâm phục khẩu phục.
“Tiền bối, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Phệ Hồn tôn giả trưng cầu ý kiến của Diệp Thiên Dật.
“Chúng ta bây giờ không cần làm gì hết, các ngươi trước tập trung hoàn thiện toàn bộ những chi tiết của tông môn. Trồng vườn thuốc, vườn độc dược và mua thêm một số vật phẩm cần thiết.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Tiền bối, việc phát triển tông môn sau này cần phải có đủ lượng lớn tài vật, chẳng lẽ chúng ta phải dùng linh khí và linh vật thiên địa đổi lấy tiền sao? Ta cho rằng đây không phải kế lâu dài, chúng ta cần nguồn vốn khổng lồ liên tục mới duy trì và phát triển được.”
Ma nữ tóc trắng nói.
“Tiền ư, thứ này chẳng phải dễ kiếm hay sao?”
Diệp Thiên Dật vung tay, một đống Tử Tinh tệ xuất hiện trên mặt đất.
“Tiền bối, số tiền chúng ta cần dù ngài liên tục suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ tạo ra thì may ra mới đủ. Biện pháp này không thực tế. Dù ngài tạo ra được tử tinh tệ, thẻ ngân hàng nhưng các tập đoàn tài chính lớn đều sao lưu thông tin số hiệu của mỗi tấm thẻ, vì vậy dù người có thể sáng tạo ra nhiều thẻ ngân hàng không giới hạn đến đâu mà hệ thống ngân hàng không tra ra cũng vô ích.”
Diệp Thiên Dật ngẫm cũng phải.
“Để sáng lập nên một tông môn khó khăn hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Đặc biệt lại ở nơi như Chúng Thần Chi Vực. Linh môn ở đây ít nhất cũng nuôi dưỡng một đám thiên tài, họ không phải là võ giả từ nơi thôn quê đến. Bất kể tông môn nào cũng phải dựa vào hàng ngàn hàng vạn thiên tài đỉnh cấp mới kiếm ra lợi nhuận. Không thì ngươi nghĩ việc này đơn giản lắm sao.”
Phượng Dao nói.
Tông môn dựa vào việc bồi dưỡng đệ tử để tăng địa vị và mức độ nổi tiếng, trình độ đệ tử càng cao, thông qua các trận đấu võ của học viện đạt được thứ tự cao, học viện tự nhiên là sẽ trở thành lựa chọn của những người chưa gia nhập, giống như các trường học danh giá cũng dùng phương pháp tương tự.
Mà tông môn…… chưa cần nói đến chuyện kiếm tiền, không ai lập ra tông môn để kiếm tiền cả, mà vì muốn nâng địa vị của mình trên đại lục lên cao, trở thành thế lực vững chắc cường đại, được người người tôn kính, làm cho họ phải kiêng kị. Đây mới điều là quan trọng nhất.
Thật sự mà nói cũng không có ai thành lập tông môn chỉ để bồi dưỡng nhân tài suông.
Tông môn xác thật phải bồi dưỡng nhân tài mới có uy vọng và địa vị, rồi từng bước một trở nên lớn mạnh.
Tất nhiên tông môn phải thu hút được cường giả gia nhập.
Những cường giả như thế nào mới gia nhập tông môn đây?
Nếu ngươi không có bối cảnh, vậy chỉ có thể lôi kéo từng chút từng chút một. Rất nhiều cường giả không có người thân, bởi vì cường giả tu luyện đến độ tuổi nào đó, người thân đều đã chết từ lâu.
Bọn họ ấy à, càng hy vọng tìm được một tông môn thích hợp để sống yên ổn, đồng thời cũng có lợi cho việc tăng lên tu vi. Còn việc giúp tông môn đi xử lý chuyện này chuyện kia là bổn phận của họ thôi.
Cường giả lựa chọn gia nhập tông môn chỉ bởi vì tông môn có lợi cho bọn họ, bọn họ động lòng rồi, không hơn.
Khi tông môn của ngươi trưởng thành một mức độ nổi tiếng nhất định thì mới có một vài cường giả xin gia nhập.
Đương nhiên cường giả lợi hại thật sự vĩnh viễn là người khác mời hắn gia nhập.
Trong lịch sử, tông môn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Để trở thành tông môn đỉnh cấp thì gia tộc đứng sau phải rất mạnh. Những tông môn này mượn thế lực của gia tộc, có gia tộc lớn chống lưng rồi từng bước bành trướng.
Còn có một kiểu khác là người sáng lập tông môn là một cường giả đỉnh cấp, đã có danh tiếng trên đại lục, mọi người đều biết đến sự tồn tại của hắn. Hắn dùng danh nghĩa của mình sáng lập ra tông môn sẽ thu hút dược rất nhiều người, người khác biết đây là cường giả đỉnh cấp tất nhiên cho rằng hắn rất lợi hại, mà cường giả đỉnh cấp tất nhiên kết giao được rất nhiều bạn bè và những kẻ cường giả khác muốn kết giao.
Vì thế nếu so xã hội với giới võ đạo, kỳ thật cả hai đều giống nhau.
Chân chính dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cómấy người làm được đây?
Điều khó nhất chính là ở một ngành vốn dĩ đã phát triển ổn định, muốn chen chân vào không phải dễ dàng, còn là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Cơ bản không có khả năng.
Nói đến tông môn ở Chúng Thần Chi Vực, thật sự là nhiều không đếm xuể. Nhưng trong đó có mấy người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng chứ đừng nói đến kiểu người không bao giờ nương nhờ tông môn cường đại nào đó như Diệp Thiên Dật.
“Tiền dễ kiếm.” Diệp Thiên Dật nói.
“Là số tiền cực kỳ cực kỳ lớn.”
“Những cái này……”
Hàn Nhã Nhi nói: “Tiền không phải vấn đề nhỏ sao? Hai đế quốc của chúng ta còn không đủ nổi số tiền cỏn con này hay sao?”
“Cũng phải.”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười.
Hắn còn có Kỷ Điệp nữa, tiền không phải là vấn đề.
Diệp Thiên Dật nhìn về phía bọn họ, nói: “Bây giờ còn vấn đề gì khác không? Nói ra đi rồi chúng ta cùng nhau giải quyết một thể.”
“Tiếng tăm. Không có danh khí liền không có vốn liếng. Tiếp theo không hấp dẫn được thiên tài gia nhập. Vốn hiện tại của chúng ta quá ít.”
La Thiên nói.
“Cái này đơn giản, đánh một trận không phải là nổi tiếng rồi sao? Đánh một trận không phải sẽ có tài nguyên sao?”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười tự tin.
Tình hình này không giống lúc ở Chúng Thần Chi Vực sao?
Muốn nổi tiếng rất đơn giản, đánh một trận hoành tráng là ra. Tiêu diệt tông môn của kẻ khác. Đồng thời đoạt lấy tài nguyên. Lại hợp lý quá ấy chứ?
“Tông môn nhà ngươi, người ta không đánh ngươi là tốt rồi, ngươi còn muốn tiến đánh tông môn của người khác?” Hàn Nhuỵ trợn mắt.
“Đúng vậy, tiền bối, chẳng lẽ ngài muốn dùng vũ lực thật sao? Nếu không tông môn chúng ta không thể chống chọi được với những linh môn khác. Về cơ bản, tuy linh môn mạnh là Chân Thần cảnh. Chỗ chúng ta có vợ chồng hai vị tiền bối La Sát Thần Minh cảnh nhưng số lượng Chân Thần cảnh của họ nhiều hơn chúng ta, hơn nữa bọn họ chắc chắn có chỗ dựa, cũng dễ dàng phái vài kẻ Thần Minh cảnh đối phó với chúng ta.”
Độc Hoàng nói.
“Chắc chắn sẽ có cách. Không sao, còn vấn đề khác không?”
“Nếu chúng ta có thể từ đánh thành danh, thu được tài nguyên, trở nên nổi tiếng, những việc còn lại đều dễ giải quyết rồi.”
Huyết Hoàng nói.
“Nhưng, chúng ta đánh như thế nào? Khi nào thì đánh?”
Một cường giả hỏi.
Diệp Thiên Dật nói: “Không vội, xây dựng toàn bộ tông môn tốt rồi hãng tính. Tông môn có gì cần bổ sung hãy bổ sung. Mấy ngày nay sẽ có chút vất vả, mọi người hãy cùng nhau cố gắng.”
“Vâng.”
Cơm nước xong, Hàn Nhã Nhi, Phượng Dao và Hàn Nhuỵ đều đi nghỉ ngơi.
Thật khó cho Diệp Thiên Dật.
Ba cô gái ở ba phòng, làm cho Diệp Thiên Dật cả người khó chịu.
Làm sao bây giờ? Nên làm gì tiếp theo đây? Nên sang phòng ai đây?