Diệp Thiên Dật ở đó chờ tin từ Liễu Khuynh Ngữ, tiện thể tiếp đãi mấy cường giả may mắn gặp được.
Đối với tất cả những cường giả đến, bọn họ đương nhiên gặp được may mắn rồi, hoặc mấy ám tật lâu năm hết cách chữa trị, hoặc là muốn xem thử ở đây rốt cuộc có phải thật sự giúp bọn họ thăng cấp hay không!
Dù sao thì đối với bọn họ mà nói, những người có thể đến được nhất định chạy một chuyến vô cùng mau lẹ, dù sao thì có là giả thì bọn họ cũng chẳng thiệt hại gì, lỡ như là thật thì sao? Tuy rằng bọn họ cảm thấy tỉ lệ rất thấp.
Nhưng mà bây giờ…
Bọn họ thật sự ngạc nhiên không tưởng! Tông môn này, thần kì quá!
Đồng hồ công năng của Diệp Thiên Dật reo lên.
“A lô, Tiểu Khuynh Ngữ, tin gì vậy?”
“Bây giờ đang đưa Thiển Thiển và cả sư tôn đi đến tông môn của ngươi đây!”
Liễu Khuynh Ngữ nói.
“Đồng ý rồi?”
Hai mắt Diệp Thiên Dật sáng lên.
Liễu Khuynh Ngữ gật đầu “Ừ” một tiếng.
“Hi hi, đến mau, đến mau đi!”
Không lâu sau, bóng dáng ba người đã đến dưới Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông.
“Ôi, đây là tông môn của anh Diệp? Cảm thấy khá ổn đấy!”
Một cô gái xinh đẹp đứng cạnh Liễu Khuynh Ngữ, không sai, Liễu Thiển Thiển!
Trải qua một thời gian không gặp, nàng càng ngày càng đẹp ra! Khi nàng vừa xuất quan thì nghe được tin đã tìm được Diệp Thiên Dật, nàng vui biết nhường nào!
Liễu Khuynh Ngữ cũng thầm kinh ngạc.
To quá đi!
Quả thật không nhỏ, nhưng ở Chúng Thần Chi Vực thì cũng không cho là lớn, nhưng mà có thể từ từ phát triển mà.
Bạch Thiên Hạc nhìn qua một lượt.
“Tên nhóc này sao tự nhiên lại dựng được lên một tông môn thế này?”
“Có lẽ là do phép sáng tạo.”
Liễu Khuynh Ngữ nói.
“Hóa ra là vậy, lão phu lại quên mất phép tắc đỉnh cấp này! Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông? Tên nhóc này…”
Lúc Bạch Thiên Hạc nhìn thấy cái tên tông môn thì sững ra một lúc.
Sau đó hắn nhịn không được mà cười ra thành tiếng.
Nhưng mà nói thật thì, tuy cũng không gọi là quen biết với tên tiểu tử này, nhưng theo những hiểu biết về hắn trong Dược Hoàng tông, đây đúng là cá tính của hắn.
Nguyên nhân hắn đồng ý đến đây cũng bởi vì vậy, thứ nhất, tiểu tử này không đơn giản, thứ hai, hắn là bạn trai của đồ đệ mình, thứ ba, bản thân hắn cũng chẳng có chỗ ở, hắn suốt ngày đưa hai đồ đệ đi chu du khắp thế giới rèn luyện, có một nơi để đặt chân thật ra cũng khá tốt!
Hắn dĩ nhiên biết tên tiểu tử không biết xấu hổ này tìm đến mình làm gì, bảo hắn làm tay chân bảo kê chứ gì, nhưng cũng không sao cả!
“Ha ha ha, Bạch tiền bối! Xin chào xin chào, lại gặp nhau rồi!”
Diệp Thiên Dật cười đi đến ôm lấy Bạch Thiên Hạc.
“Anh Diệp …”
Tuy Liễu Thiển Thiển biết Diệp Thiên Dật ở đây, nhưng sau khi nàng nhìn thấy, hai mắt vẫn đỏ lên!
Ánh mắt Diệp Thiên Dật hướng sang Liễu Thiển Thiển.
“Ôi, Thiển Thiển, lâu quá không gặp, ôm một cái nào!”
Diệp Thiên Dật dang rộng đôi tay.
Đôi môi Liễu Thiển Thiển nhích lên, sau đó chạy về phía Diệp Thiên Dật, lao vào trong lòng Diệp Thiên Dật, những giọt lệ rơi xuống.
Bạch Thiên Hạc: “…”
Ý gì đây?
Quan hệ của nha đầu Thiển Thiển này với hắn tốt vậy ư?
“Lớn vậy rồi ư?”
Diệp Thiên Dật nhìn Liễu Thiển Thiển cảm thán một tiếng.
Liễu Thiển Thiển lúc trước vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, bây giờ đỡ nhiều rồi.
Nàng lau nước mắt: “Cũng không gặp anh Diệp mấy năm rồi, đã hai năm rồi nhỉ!”
“Gì lâu vậy, mới có hơn một năm mà thôi.”
Diệp Thiên Dật xoa xoa mái tóc đẹp của nàng.
Rất vui.
Liễu Thiển Thiển nhìn Diệp Thiên Dật.
“Anh Diệp đổi kiểu tóc rồi?”
“Đổi một chút, cũng thay đổi không bao nhiêu, thế nào? Đẹp trai không?”
“Đẹp trai.”
Mặt Liễu Thiển Thiển đỏ lên.
Kiểu tóc này là do Long Linh Quân làm giúp, nhưng mà đến vẫn đây chưa nói chuyện với nàng, hơi nhớ một chút, nhưng mà nói gì với nàng giờ? Bỏ đi bỏ đi, giải quyết việc ở đây trước đã.
“Mau vào trong đi!”
Sau đó bọn họ đi vào.
“Bạch tiền bối, khụ khụ, thật ngại quá.” Diệp Thiên Dật lúng túng nói với Bạch Thiên Hạc.
“Không sao, lão phu không có con trai con gái, đi đâu cũng như nhau cả, vừa hay cũng muốn tìm một nơi tạm dừng chân, nhưng mà cái tên tông môn này của ngươi, có thể khiến lão phu yên ổn chút nào không? Bạch Thiên Hạc thờ ơ nói.
“Khụ khụ, tiền bối yên tâm, chắc chắn không vấn đề gì, ngoài ra ta còn để cho tiền bối một chức đại trưởng lão.”
Bạch Thiên Hạc nhanh chóng lắc đầu: “Ngươi đừng như vậy, nếu lão phu ngồi vào vị trí này, thì còn yên ổn được sao? Cứ tùy ý cho lão phu một thân phận trưởng lão danh dự là được rồi!”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Được!”
Lúc này, Độc Hoàng đi đến: “Tông chủ, lại có người đến rồi?”
Bạch Thiên Hạc nhìn Độc Hoàng, Độc Hoàng cũng nhìn Bạch Thiên Hạc.
“Y Thần Bạch Thiên Hạc tiền bối?”
Độc Hoàng thầm kinh ngạc.
“Độc Hoàng Lý Thiên Thu? Sao ngươi lại ở đây?”
Diệp Thiên Dật nhanh chóng nói: “Là người của mình, đều là người mình cả!”
Bạch Thiên Hạc nhún mày.
“Ở đây còn có vợ chồng La Sát, Phệ Hoàng tôn giả, Ma nữ tóc trắng mấy người ấy.” Diệp Thiên Dật nói.
“Không phải ngươi ở đây tập trung mấy ác nhân đó chứ?”
“Bạch tiền bối, ta đã không còn là ác nhân nữa rồi, tuy trước đây từng phạm tội tày trời, nhưng bây giờ đã không còn làm việc ác nữa rồi.” Độc Hoàng nhanh chóng nói.
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Không sai, bây giờ bọn họ là một thành viên của chúng ta, bọn họ đã góp không ít tâm huyết vào sự phát triển của tông môn!”
“Việc này lão phu không quản, nhưng mà…” Bạch Thiên Hạc nhìn Diệp Thiên Dật nói: “Nếu như người khác biết được, thậm chí bọn họ có thể bảo nơi này của ngươi là Tà tông đấy. Ngươi còn muốn tông môn này tồn tại?”
Diệp Thiên Dật nói: “Chi ít bây giờ không phải.”
“Bỏ đi, ngươi có cách nghĩ của riêng ngươi, lão phu không nói nhiều làm gì, nhưng mà vẫn câu nói cũ, nếu có việc gì không thể ứng đối, việc quan trọng nhất của lão phu chính là bảo vệ sự an toàn của Khuynh Ngữ, Thiển Thiển, còn có cả lão phu nữa! Sẽ không cùng ngươi gây rồi, hiểu chưa?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Tiền bối yên tâm.”
Tần Vô Tâm đi lại.
Khoảng thời gian này nàng rất chán.
Tên Diệp Thiên Dật này không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Khiến nàng bận việc này bận việc kia… không thể từ chối được sao? Nhưng mà Mộc Linh Nhi cũng giúp đỡ, tuy rất đơn giản, nhưng nàng rất chăm chỉ, Tần Vô Tâm thì cảm thấy chả sao.
“Cô Tần.”
Liễu Khuynh Ngữ nhìn một cái.
Tần Vô Tâm gật đầu: “Các ngươi cũng đến đây rồi.”
“Ừ.”
Diệp Thiên Dật nói: “Bạch tiền bối, bên kia có một cung, gọi là Y Thần cung vậy, nơi đấy nhờ Bạch tiền bối phát triển rồi, Thiển Thiển, Tiểu Khuynh Ngữ, các ngươi cũng ở Y Thần cung đi.”
Hai người họ gật đầu.
“Nơi đây của ngươi thiên địa linh lực không kém, có bảo vật gì không?”
Bạch Thiên Hạc hỏi một câu.
“Không ít thiên địa linh vật, cấp Thánh Diệt vân vân đều tỏa ra linh lực, nhưng mà vẫn thiếu một vài thứ!”
“Được rồi, có vài cái cấp Thành Diệt là đủ cung cấp linh lực cho tông môn rồi, nhưng mà sau này nếu có thêm đệ tử, mỗi người đều dùng, vậy thì không đủ rồi, cần phải phát triển.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.