Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1205 - Chương 1202: Tỷ Tỷ Không Đến Rồi

Chương 1202: Tỷ tỷ không đến rồi
Chương 1202: Tỷ tỷ không đến rồi

Bạch Thiên Hạc cũng chẳng nói gì, chỉ nói một câu hắn phải vào cung trước, sau đó rời đi, để lại không gian cho Diệp Thiên Dật, Liễu Khuynh Ngữ và Liễu Thiển Thiển.

“y da, Tiểu Thiển Thiển sắp xinh đẹp hơn chị mình rồi!”

Diệp Thiên Dật véo má Liễu Thiển Thiển.

Tần Vô Tâm nhìn Liễu Thiển Thiển một lượt.

Ở đâu lại xuất hiện thêm một cô gái thế này? Chưa kiểm tra đến.

“Chị vẫn là đẹp nhất, nhưng mà ta cũng không kém.” Liễu Thiển Thiển cười hi hi nói.

“Đúng vậy, các nàng đều không tệ, nhưng vui nhất vẫn là ta rồi.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Vì sao thế?”

“Bởi vì cuối cùng ta là người được lợi.”

Diệp Thiên Dật nhếch mép cười.

Hai cô gái: “…”

“Không biết xấu hổ, ai đồng ý với ngươi chứ.”

Liễu Thiển Thiển hơi đỏ mặt.

“Hầy, đi, chúng ta uống sảng khoái một bữa, Tiểu Khuynh Ngữ, nàng đi gọi Bạch tiền bối đi.”

“Được.”

Diệp Thiên Dật cùng Liễu Thiển Thiển đi dạo trong tông môn.

“Anh Diệp, nơi này thật sự rất lớn, ngươi dự định phát triển tông môn lớn nhường nào?”

Diệp Thiên Dật nói: “Nàng không thấy tên của tông môn à? Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông! Đó chính là hình ảnh sẽ vươn tới trong tương lai.”

“Hì hì.”

Liễu Thiển Thiển cười lên.

“Sao vậy? Không tin à?”

“Tin tin tin, lời của ngươi nói ta đều tin cả.” Liễu Thiển Thiển gật liên tục.

“Anh Diệp, thời gian này ngươi đã đi những đâu? Tìm được nhiều bạn bè không?”

Diệp Thiên Dật nói: “Ngoại trừ mấy người ở trong nhóm thì chẳng tìm được ai cả, thời gian này, ta cũng đi khắp nơi để nâng cao bản thân, trải qua rất nhiều chuyện, nhưng mà ta cũng chỉ mới đến Chúng Thần Chi Vực ít lâu thôi, lúc trước cứ ở khu vực Bát Hoang và khu vực tám đế quốc.”

“Chả trách cảnh giới của Diệp Công tử tăng lên hơi chậm.”

“Ừ.”

Diệp Thiên Dật sờ mũi.

“Thật ra cũng không chậm được chưa, cảnh giới của ta giữa chừng bị phế hai lần. Nếu không bây giờ sao có thể chỉ mới Thần Vương cảnh chứ?”

“Hả? xảy ra chuyện gì vậy?”

Liễu Thiển Thiển giật mình.

“Phương pháp tu luyện.”

“Ồ, vậy mà lại có phương pháp tu luyện biến thái đến vậy, chắc là…”

Nhìn vào ánh mắt của Diệp Thiên Dật, Liễu Thiển Thiển thè lưỡi.

“Nói đùa đấy!”

“Ta thấy nàng có vẻ ngứa đòn rồi đấy, tối nay đến phòng ta, ta giúp nàng làm chút việc.”

Liễu Thiển Thiển: “…”

“Lưu manh, ngươi vẫn lưu manh như vậy!”

“Này này này, đứng nói bậy, đây gọi là lòng thương người!”

“Lưu manh thương người.”

Diệp Thiên Dât: “…”

“Nàng ngứa đòn thật rồi!”

Bộp.

Sau đấy Diệp Thiên Dật vỗ mông nàng một cái.

Liễu Thiển Thiển: “…”

“Đau nha!”

Cách đó không xa, Tần Vô Tâm nhìn thấy.

“Thật là một tên biến thái chết được, chị em ruột cũng…”

Nàng chịu không được tên Diệp Thiên Dật này rồi.

Nhưng sao bọn họ lại ở cạnh bên Diệp Thiên Dật chứ? Người này cũng chỉ đẹp trai một chút, tài giỏi một chút, thế mà cũng có thể khiến bọn con gái từ bỏ tất cả sao?

“Hình như nàng không ngoan nữa.”

Diệp Thiên Dật nhìn Liễu Thiển Thiển nói.

“Làm gì có!”

Nàng bĩu môi.

Chắc chắn thích Diệp Thiên Dật, nhưng mà chưa từng nói.

Nhưng mà cho dù chưa từng nói, Diệp Thiên Dật cũng nhắm rồi, vậy còn gì phải nói chứ? Nắm lấy!

Tối đó, bọn họ tụ tập cùng nhau.

“Ngươi say rồi.”

Liễu Thiển Thiển dìu tên Diệp Thiên Dật đã “uống say”, mặt lo lắng.

“Có lúc hắn cứ như đứa trẻ vậy.” Liễu Thiển Thiển nhìn tên Diệp Thiên Dật đang say khướt.

Tần Vô Tâm nghi ngờ nói: “Rõ ràng có thể hóa giải tác dụng của rượu, tại sao lại không hóa giải? Uống say thoải mái lắm sao?”

Mộc Linh Nhi chớp mắt uống li nước ép chẳng nói gì.

“Có lẽ tên tiểu tử này vui quá.”

Bạch Thiên Hạc nói một câu.

“Cũng có khả năng, ta dìu hắn về phòng trước đã, sẽ trở lại nhanh thôi, mọi người ăn tiếp đi!” Liễu Khuynh Ngữ nói.

“Được.”

Mấy chị em bọn họ gật đầu, sau đấy Liễu Khuynh Ngữ dìu Diệp Thiên Dật đi.

“Đừng dìu ta, ta còn có thể… uống!”

Liễu Khuynh Ngữ nói nhẹ: “Anh Diệp, ngươi uống nhiều rồi, ta dìu ngươi về nghỉ ngơi!”

Tần Vô Tâm nói.

“Có lúc cảm thấy Diệp Thiên Dật như đa nhân cách, có lúc bá đạo không thể tưởng tượng, có lúc lại…”

“Đúng vậy, nhưng mà khi hắn bá đạo rất dọa người, làm gì cũng nghịch thiên.”

Liễu Thiển Thiển xoa đầu.

“Nhưng mà hắn rất tốt!”Mộc Linh Nhi nói.

“Biết chứ, người rất tốt, nhưng sao Linh Nhi lại quen hắn?”

Tần Vô Tâm hỏi.

“À, vô tình quen biết!”

Tần Vô Tâm cảm thấy Mộc Linh Nhi này không đơn giản, đúng ra mà nói, người cạnh bên Diệp Thiên Dật đều không đơn giản.

“Được thôi, ăn đi!”

Mặt khác, Liễu Khuynh Ngữ khó khăn lắm mới dìu được hắn về phòng, dìu hắn lên giường, thậm chí giúp cởi cả giày Diệp Thiên Dật ra, đắp mềm cho hắn chuẩn bị rời đi.

Soạt!

Diệp Thiên Dật đột nhiên đưa tay ra kéo Liễu Khuynh Ngữ.

“Anh… anh Diệp!”

Diệp Thiên Dật đương nhiên uống nhiều, nhưng không hề “say”, nếu không sao có thể có một cô gái xinh đẹp đưa về phòng được? Còn đến thẳng phòng mình…

Bây giờ Diệp Thiên Dật cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

“Hi hi hi, Tiểu Khuynh Ngữ, sao nàng lại ở trong phòng ta? Có phải nàng muốn cởi đồ ta ra không?”

Tiểu Khuynh Ngữ: “…”

“Không phải vậy, vừa rồi anh Diệp uống say, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi.”

“Ta không quản, nàng muốn chiếm tiện nghi của ta, ta phải chiếm về lại!”

Nói xong Diệp Thiên Dật dùng sức kéo, Liễu Khuynh Ngữ ngả thẳng vào lòng hắn, môi Diệp Thiên Dật ấn thẳng xuống.

“Ưm.”

Năm phút sau…

“Hi hi hi, Tiểu Khuynh Ngữ, đừng chạy nữa!”

Diệp Thiên Dật đè nàng xuống.

Nàng đỏ mặt.

“Anh Diệp…”

Mặt khác…

“Ái, xảy ra chuyện gì rồi? Đã nửa tiếng rồi, sao chị còn chưa trở lại?”

Đầu óc không đứng đắn của Liễu Thiển Thiển lộ rõ vẻ nghi hoặc.

“Không phải nói đưa anh Diệp về phòng rồi sẽ trở lại uống rượu sao? Người đâu?”

“Lẽ nào không tìm được sao?”

Tần Vô Tâm nói một câu.

“Không phải chứ, lúc trước chị ấy có đến rồi, để ta đi xem thử!”

Sau đó Liễu Thiển Thiển chạy đi.

Và sau đó nữa…

Nàng đến tầng thứ ba của căn biệt thự trong tông môn nơi Diệp Thiên Dật ở, sau đó nghe thấy âm thanh vang đến từ trong căn phòng.

Liễu Thiển Thiển há to miệng.

“Lưu manh, đồ lưu manh! Không biết xấu hổ!”

Nàng đỏ mặt rời đi!

“Sao vậy? Tìm thấy rồi chứ?”

Tần Vô Tâm hỏi Liễu Thiển Thiển đang chạy đến.

“À, ừ. Chị nói không đến nữa, nghỉ ngơi rồi.”

Bạch Thiên Hạc nói: “Ừ, cũng được, về nghỉ cả đi, Thiển Thiển, ngươi nhớ củng cố lại cảnh giới một chút!”

“Vâng, sư tôn!”

Liễu Thiển Thiển bĩu môi.

Xấu quá đi mất! Diệp Thiên Dật thật sự rất xấu xa! Xấu xa nhất trên đời.

Bình Luận (0)
Comment