Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Thiên Dật mở mắt dậy.
Sảng khoái quá, sảng khoái quá.
Liễu Khuynh Ngữ trong lòng như con mèo con cuộn tròn trong đó, ngủ rất say.
Diệp Thiên Dật đưa tay sờ nhẹ vào môi nàng, hàng mi dài của nàng khẽ nhích nhẹ, sau đó mở đôi mắt xinh đẹp ra, nhìn nụ cười gian của Diệp Thiên Dật.
Soạt.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng lập tức rền lên.
“Chào buổi sáng.”
Diệp Thiên Dật cười.
“Chào… chào buổi sáng.”
Liễu Khuynh Ngữ nói nhỏ nhẹ.
“Tối qua ta tuyệt không?”
Liễu Khuynh Ngữ: “……”
“Anh Diệp …” Liễu Khuynh Ngữ hờn dỗi.
Diệp Thiên Dật cười: “Được rồi, được rồi, ta đùa nàng thôi, nàng tu luyện cho tốt, thiếu gì thì cứ nói với mấy người kia trong tông môn là được rồi, đúng rồi, đằng sau có một vườn thuốc lớn, bên trong có không ít linh vật thiên địa, nàng xem thử có gì có thể giúp ích cho nàng không.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
Liễu Khuynh ngữ vội hỏi.
Có lẽ đối với nữ nhân mà nói có một loại cảm giác thiên bẩm, chính là kiểu vừa mới mất đi lần đầu thì sẽ đặc biệt không có cảm giác an toàn.
“Đế quốc Thần Mộng mở một bữa tiệc, mời ta tham gia, nơi đó có hơi xa, ta phải đi sớm một chút.”
“Là đại hội tông môn à? Cái mà Chúng Thần Minh tổ chức?”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Nhưng mà sao bữa tiệc đó lại mời ngươi, tông môn còn chưa lấy được lệnh bài, theo lí mà nói thì không có trong danh sách được mời.” Liễu Khuynh Ngữ bất giác cảm thấy việc này không thỏa đáng cho lắm.
“Vì để xem thử tông chủ Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông rốt cuộc là nhân vật ra sao chắc.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Vậy nhất định phải đi sao?”
Diệp Thiên Dật nhếch môi: “Bọn họ đã muốn xem, vậy cứ để cho họ xem đi, có sao đâu?”
“Đế quốc Thần Mộng này là thực lực tổng hợp ngũ đại đế quốc chắc xếp ở thứ ba, suy cho cùng trên lãnh thổ đế quốc Thần Mộng cũng là một thế lực thần cấp, cũng giúp đế quốc trở nên mạnh hơn, tông môn tham gia có lẽ càng mạnh hơn.”
“Thần cấp? Là Dược Thần Sơn sao?”
“Ừ, Dược Hoàng tông và Dược Thần Sơn đều ở đế quốc Thần Mộng, đế quốc Thần Mộng là đế quốc tôn sùng Y sư tông môn nhất, Thánh Y các ở đế quốc khác.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Vậy có lẽ sẽ có thể gặp được rất nhiều bạn tốt, còn có cả Dao Tịch nữa.”
Liễu Khuynh Ngữ: “……”
Thật sự phục tên này!
“Ngươi có đưa ta đi không?”
Diệp Thiên Dật nhìn Liễu Khuynh Ngữ.
“Cũng được, đưa người yêu đi chắc có lẽ không vấn đề gì.”
“Ừm.” Liễu Khuynh Ngữ gật đầu ngay.
“Vậy đưa nàng theo vậy, vốn dĩ định đưa nha đầu Linh Nhi đó đi ăn một bữa ngon.”
“Vậy cũng có thể đưa Linh Nhi theo cùng, đều là người của một tông môn, cũng không có quy định chỉ có thể đưa một người theo.”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm: “Ta lo sẽ có chuyện, ít một người thì an toàn hơn.”
“Vậy ta không sao đâu, dù gì sư tôn của ta cũng là Y sư.”
“Được, vậy đi cả đi, qua đó xem ta giả bệnh.”
Liễu Khuynh Ngữ: “……”
“Ngươi ngàn vạn lần đừng gây chuyện đấy, quá nguy hiểm, đây là Chúng Thần Chi Vực, hơn nữa tên tông môn của ngươi, kể cả những thành viên trong tông môn, một khi đã hoàn toàn bại lộ, hậu quả không thể tưởng tượng nỗi.”
Nàng ngày ngày vì Diệp Thiên Dật mà lo lắng không yên, người này còn muốn giả bệnh? Ở đó lại toàn là những đại lão của Chúng Thần Chi Vực, còn có người của Chúng Thần Minh, người của Chúng Thần Minh này cơ bản là người của những thế lực ở Thượng Vực, hắn muốn làm gì chứ?
Sầu chết mất!
Thật vậy, từ khi ở bên Diệp Thiên Dật, hoặc có thể nói từ khi quen biết, tuy tên này mang đến cho nàng rất nhiều sự rung động và những điều không thể tưởng tượng được, nhưng đồng thời cũng khiến nàng lo đến chết được, sâu chết đi được.
“Không sao, ta đã dám đi tức là đủ sức! Nàng thấy ta sợ qua gì chưa? Yên tâm đi! Nàng còn chưa hiểu ta à?”
Liễu Khuynh Ngữ cắn môi: “Hiểu thì hiểu, nhưng mà… đây là Chúng Thần Chi Vực, hơn nữa, tính cách của anh Diệp… lại không sợ trời không sợ đất.”
“Còn gọi anh Diệp gì chứ? Gọi là chồng.”
Diệp Thiên Dật nhìn chăm chăm vào mắt nàng.
Liễu Khuynh Ngữ: “……”
“Mau lên.”
Nàng hơi đỏ mặt.
“Không… không được.”
“Sao lại không được chứ? Mau gọi, gọi chồng.”
Nàng đỏ mặt nằm đấy.
“Không gọi phải không?”
Liễu Khuynh Ngữ ngơ ra, không phải không gọi, mà là mở miệng không được.
“Được, không ngoan chút nào, xem ra cần phải dạy bảo chút rồi.”
Liễu Khuynh Ngữ:???
Sau đó Diệp Thiên Dật đè xuống.
“Anh… anh Diệp.”
……
“Muộn vậy rồi, anh Diệp còn chưa tỉnh sao?”
Tần Vô Tâm đã ra tay! Nàng đã làm bữa sáng cho Diệp Thiên Dật, chính xác mà nói là đều làm bữa sáng cho mọi người rồi, nhưng nàng đã cho thuốc vào bữa sáng của Diệp Thiên Dật!
Không còn cách nào khác, bắt buộc phải ra tay! Bây giờ ra tay với việc sau này tìm cơ hội ra tay cũng như nhau, cơ hội bây giờ cũng rất thích hợp, làm bữa sáng cho hắn, một cơ hội rất hoàn mỹ.
Nhưng Diệp Thiên Dật không ra, khiến nàng rất lúng túng.
“Hình như hứn đang ngủ nhỉ, uống say rồi ngủ lâu vậy ư?”
Mộc Linh Nhi chớp chớp mắt nói.
“Ngươi nói đúng, vậy ta mang qua cho hắn, nguội rồi thì sẽ không ngon nữa, ngươi từ từ uống.”
“Ừm ừm.”
Sau đó Tần Vô Tâm đi về phía Vạn Cổ cung của Diệp Thiên Dật, hoặc cũng có thể gọi là Vạn Cổ phong.
Thật ra nếu như Diệp Thiên Dật ngủ chưa dậy, cũng là một cơ hội tốt, Diệp Thiên Dật này có thế nào đi nữa cũng đang ở trong tình trạng ngủ say, uống say rồi, vậy hắn cũng xem như là trói gà không chặt, bản thân lại có cơ hội tốt qua đó, không nhất định phải cho hắn ăn cháo, thậm chí cũng có thể trực tiếp cho hắn uống thuốc độc.
Tần Vô Tâm vội vội vàng vàng đi đến đó.
“́y, sao cô Liễu cũng ở đây?”
Tần Vô Tâm nhìn thấy Liễu Khuynh Ngữ đang nấu trà ở phòng khách biệt thự hỏi một câu.
“Ờ, ta sang đây thăm anh Diệp.”
Liễu Khuynh Ngữ nhanh chóng nói.
“Được thôi!”
“Cô Tần thì sao?”
“Ta… làm xong bữa sáng, xem thử hắn tỉnh dậy chưa, mang cho hắn một bát.”
Tần Vô Tâm nói.
“Hắn… tỉnh rồi.” Liễu Khuynh Ngữ nói.
“Ồ, vậy tốt, vậy ta mang qua, ra ngoài ăn cùng mọi người đi.”
Tần Vô Tâm nói xong thì rời đi.
Thật đáng tiếc! Cơ hội Diệp Thiên Dật uống say lần nay không nắm chắc, vẫn là vấn đề ở nàng, nếu như tối qua sớm nhận thức được việc này thì tốt.
Liễu Khuynh Ngữ và Diệp Thiên Dật là người yêu của nhau, nàng ở đây cũng rất bình thường.
Nhưng mà…
“Cô Liễu, bát cháo này đưa cho hắn ăn đi, còn nữa, cô Liễu cũng có thể ra ngoài ăn cũng mọi người.
Liễu Khuynh Ngữ cầm lấy.
“Được.”
“Đúng rồi.”
Sau đó Tần Vô Tâm nói: “cô Liễu cứ nói ngươi nấu cháo này là được rồi, không cần nói là ta.”
“Hửm?”
Liễu Khuynh Ngữ ngạc nhiên nhìn Tần Vô Tâm.
Tần Vô Tâm nói: “Ta đây là nấu cho mọi người, ta sợ hắn hiểu lầm, nhưng ngươi là bạn gái của hắn, cho nên ngươi nói là mình nấu thì không vấn đề gì rồi.”
Mượn tay Liễu Khuynh Ngữ, có lẽ hắn sẽ không nghi ngờ gì nhỉ?