Không thể không nói, Tần Vô Tâm đúng là thông minh!
Diệp Thiên Dật nhất định không nghi ngờ cảnh giác gì với Liễu Khuynh Ngữ! Chỉ cần nói là do tự tay Liễu Khuynh Ngữ làm, có lẽ hắn sẽ không nghi ngờ gì mà ăn, chỉ cần ăn một miếng, cho dù hắn có nhận ra cũng vô dụng.
Liễu Khuynh Ngữ gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
Sau đó Tần Vô Tâm rời đi.
Có thể thử xem. Độc của thuốc độc này, hắn không thể dựa vào việc nhìn và ngửi mà nhận ra chứ? Chắc chắn không thể, cho dù y thuật của hắn có cao hơn nữa cũng không thể, Tần Vô Tâm rất cẩn thận rồi, bởi vì nàng cảm thấy không thể, cho nên nàng có thể yên tâm! Chỉ cần hắn ăn vào, thậm chí không cần nuốt xuống, nhổ ra cũng vô dụng.
Liễu Khuynh Ngữ nhìn bát cháo nóng hổi trong tay.
Lúc này, Diệp Thiên Dật vô cùng sảng khoái đấm hông từ trên lầu đi xuống, còn đang mặc đồ ngủ nữa.
“Thơm quá!”
Diệp Thiên Dật nói một câu.
Liễu Khuynh Ngữ nói: “Đây là cháo cô Tần nấu cho ngươi.”
Không sai! Liễu Khuynh Ngữ cố ý nói là của cô Tần! Mà không làm theo những gì Tần Vô Tâm nói. Vì sao chứ?
Tần Vô Tâm đã liệu trước tất cả, nhưng không liệu trước được điều này. Điều này là gì?
Liễu Khuynh Ngữ tưởng Tần Vô Tâm thích Diệp Thiên Dật nhưng không nói ra, nhưng người rộng lượng như nàng muốn giúp nàng một chút, cố ý nói với Diệp Thiên Dật, là cháo Tần Vô Tâm nấu.
Vậy nên, đây là điều Tần Vô Tâm không ngờ được.
Diệp Thiên Dật nhíu mày.
“Là nàng nấu sao?”
“Ừm.”Liễu Khuynh Ngữ gật đầu.
Diệp Thiên Dật cầm lấy.
“Được, ta biết rồi. Nàng cũng đi ăn sáng đi!”
Liễu Khuynh Ngữ gật đầu: “Được, vậy ta đi đây!”
Sau đó nàng rời đi.
Diệp Thiên Dật nhìn bát cháo trước mặt.
“Tần Vô Tâm này tiếp cận ta cũng không giết ta, hình như đối với ta cũng chẳng có vẻ gì là cố ý, nhưng chắc chắn là có lí do, để ta xem thử bát cháo này có gì lạ không!”
Nàng thích mình? Diệp Thiên Dật lại cảm thấy không thể nào, ít nhất bây giờ là không thể nào, vậy nên, hắn muốn xem thử, Tần Vô Tâm này muốn làm gì.
Lấy ra một cây kim châm châm vào bát cháo, không có phản ứng gì cả, Diệp Thiên Dật ngửi thử, cũng không cảm nhận được gì.
“Cháo bình thường sao?”
Diệp Thiên Dật nhún mày.
Cứ cảm thấy không hề đơn giản vậy.
“Vậy thì thử thử xem.”
Diệp Thiên Dật cầm lấy một đan dược cho vào bát cháo, sau đó cháo biến thành màu xanh nhạt.
“Quả nhiên có độc.”
Diệp Thiên Dật nhếch môi.
Hạ độc mình? Muốn giết mình hay là còn nói có mục đích gì khác?
Diệp Thiên Dật cau mày.
Hắn không chắc chắn, nhưng hắn chắc chắn, cho dù là loại độc gì, hắn cũng không sao. Vậy thì…
“Để ta xem thử hiệu quả loại độc này ra sao.”
Sau đó Diệp Thiên Dật cầm bát cháo uống, sau đó ngồi tại chỗ, xem thử hiệu quả loại độc này!
“Kì lạ, loại độc này hình như không có bất kì tác dụng đầu độc nào cả, nhưng lại khiến tất cả các độc tố dồn về lục phủ ngũ tạng, nhưng lại không tấn công lục phủ ngũ tạng của ta, loại hiệu ứng này có lẽ thuộc về… độc loại khống chế, cũng có thể nói,… người khác thông qua phương thức khống chế nào đó, có thể khiến độc tố phút chốc xâm thực toàn cơ thể ta, dẫn đến cái chết bất đắc kì tử, cũng có nghĩa là… nàng tiếp cận mình là vì muốn khống chế mình.”
Diệp Thiên Dật cau mày.
Khống chế việc sống chết của hắn có thể liên tưởng đến việc một thế lực nào đó muốn Diệp Thiên Dật làm việc cho hắn, nếu như không đồng ý, sự sống chết của bản thân sẽ nằm trong tay bọn họ, bọn họ có thể bắt ép tùy thích.
“Hơn nữa độc của loại thuốc độc này là một loại độc rất khoa trương, cho dù cho dù là ở Chúng Thần Chi Vực ta cũng chưa từng thấy loại độc cấp bậc này, độc tính có thể khiến cảnh giới rất mạnh cũng phải chết, mấu chốt là, về mức độ phức tạp, dựa vào y thuật phát hiện ra của Chúng Thần Chi Vực trước mắt mà nói, có lẽ rất khó giải được, vậy nên nói, thế lực đằng sau nàng có lẽ là một thế lực rất lớn, hơn nữa chắc chắn không phải là của Chúng Thần Chi Vực! Thậm chí có lẽ là Thượng Vực!”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.
“Vậy thì, ta phải tương kế tựu kế trước, thuận theo nàng, nhưng mà, ta nhất định phải luyện được thuốc giải độc trước! Hơn nữa…”
Diệp Thiên Dật nhanh chóng gửi tin nhắn cho Liễu Khuynh Ngữ.
Liễu Khuynh Ngữ nhìn qua một lượt tin nhắn của Diệp Thiên Dật, cau mày.
Diệp Thiên Dật bảo nàng… nếu Tần Vô Tâm hỏi lại nàng nói với bản thân thế nào, cứ nói theo những gì Tần Vô Tâm nói là được.
Liễu Khuynh Ngữ không hiểu lắm ý của Diệp Thiên Dật, nhưng nàng chắc chắn sẽ làm theo những gì Diệp Thiên Dật nói.
Xoẹt.
Sau đó bóng dáng Diệp Thiên Dật biến mất khỏi nơi đó, đến vườn thuốc.
“Linh Nhi, chào buổi sáng!”
Liễu Khuynh Ngữ chào Mộc Linh Nhi.
“Chào buổi sáng chị đẹp.”
“Chị, sao không chào ta?”
Liễu Thiển Thiển bĩu môi.
Không thoải mái, bởi vì tối qua nàng và Diệp Thiên Dật xxoo, hoặc nói là, có lẽ trước đây đã làm rồi, tối hôm qua lại tiếp tục làm.
“Chào buổi sáng.”
Liễu Khuynh Ngữ gật đầu.
“Sao hôm qua chị không đến ăn cơm, không phải nói sẽ đến cùng uống rượu tiếp sao?”
Liễu Thiển Thiển hỏi.
“À, mệt rồi, nên không đi!”
“Ngươi gạt người, ngươi đang làm chuyện xấu hổ với anh Diệp.”
Liễu Khuynh Ngữ: “……”
“Khụ khụ khụ.”
Nàng ho khan một tiếng, gương mặt có hơi đỏ lên.
Mộc Linh Nhi chớp chớp đôi mắt to.
“Chuyện gì là chuyện xấu hỗ?”
“Chính là chuyện con trai và con gái, ở đó đâm ra đâm vào.”
Mộc Linh Nhi chớp chớp đôi mắt to mơ màng.
Liễu Khuynh Ngữ vui mừng vì ở đây chỉ có mấy người bọn họ, nếu không thì xấu hỗ chết mất.
“Như nhau cả.”Liễu Khuynh Ngữ nói lấp lửng.
“Hừ, ngươi không thuần khiết nữa rồi.”
Liễu Khuynh Ngữ: “……”
“Hai người họ là người yêu, vậy cũng rất bình thường mà.”Tần Vô Tâm nói.
“Ừm…”
Có vẻ cũng phải.
“Cô Liễu, anh Diệp ăn cháo chưa?”
Liễu Khuynh Ngữ do dự một lát.
Diệp Thiên Dật chỉ nói là nói theo những gì Tần Vô Tâm nói, không nói cho nàng biết đã ăn chưa.
“Ta không biết, đưa cho hắn xong rồi đi, có lẽ là ăn rồi.”
Đôi mày Tần Vô Tâm hơi nhíu lại.
“Cô Liễu nói thế nào?”
“Thì nói như những gì ngươi dặn ta đó, đây là cháo ta nấu.”
“Hắn có nói gì không?”
“Hắn cũng không nói nhiều, chỉ bảo ta đi ăn trước, hình như cũng chẳng có chuyện gì.”
Tần Vô Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ không có chuyện ngoài ý muốn gì, hắn không phải không đến nỗi tiện thể húp một ngụm cũng không có thời gian chứ? Chờ Diệp Thiên Dật ra xem thử thế nào.
Sau khoảng một tiếng, Diệp Thiên Dật cười đi đến! Mấy chị em bọn họ cũng ngồi đó, mấy người Ma nữ tóc trắng cũng tranh thủ lúc rảnh ở với bọn họ.
“Tông chủ!”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Chuẩn bị một chút, ta sắp xuất phát rồi!”
Diệp Thiên Dật nói.
Thuốc giải đã luyện xong, nhưng Diệp Thiên Dật chưa uống.
Tần Vô Tâm nhìn Diệp Thiên Dật một cái, sau đó lén lấy ra một viên ngọc trai, khi ngọc trai được lấy ra, sau đó dùng dư quang nhìn một cái.
Đen rồi!
Cũng chính là, Diệp Thiên Dật trúng độc rồi!
Tuyệt vời! Nàng cuối cùng cũng thành công rồi.