Hải Phong Khoát kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Dật.
Nói thật, đây là là điều mà hắn không hề nghĩ tới.
Diệp Thiên Dật này, tông chủ của Linh môn, hắn ta tìm tới hắn là vì muốn lôi kéo hắn? Thật sự thú vị, hắn thế nhưng lại có sức mạnh lôi kéo hắn?
"Diệp tông chủ, lão phu theo Dược Thần Sơn đã ba mươi năm rồi, đa tạ Diệp tông chủ ưu ái."
Hải Phong Khoát ôm quyền với Diệp Thiên Dật!
Dù sao Diệp Thiên Dật cũng là tông chủ, tuy rằng là một tiểu bối, nhưng là dù thế nào cũng cần phải để một chút mặt mũi.
Diệp Thiên Dật cười cười, nói: "Hải tiền bối nghe sơ qua điều kiện rồi quyết định cũng không muộn."
"Ồ? Tông môn của Diệp tông chủ chỉ là một cái Linh môn nho nhỏ, có thể cho lão phu điều kiện tốt gì?"
Diệp Thiên Dật cười nói: "Bây giờ, Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông không cách nào hứa hẹn sẽ cho Hải tiền bối điều kiện tốt gì, dù sao tiền bối cũng nói, Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông chính là một cái Linh môn."
"Diệp tông chủ cũng rất thẳng thắng."
Diệp Thiên Dật sau đó cười nói: "Nhưng mà, ta có thể đưa ra cho Hải tiền bối một điều kiện sẽ khiến ngài hài lòng."
"Ồ?"
Diệp Thiên Dật nói: "Cảnh giới bây giờ của Hải tiền bối vướng mắt ở ngưỡng cửa bước vào Thái Cổ Thần Vương cảnh hẳn là đã có ít nhất ba bốn trăm năm rồi nhỉ?"
Hải Phong Khoát cười cười, nói: "Thái Cổ Thần Vương cảnh là cảnh giới cao nhất, muốn đạt tới Thái Cổ Thần Vương cảnh, chỉ đơn thuần có thiên phú thôi vẫn còn chưa đủ, còn cần phải có cơ duyên và cơ hội nhất định, thế gian này có được bao nhiêu người tài năng xuất chúng, thậm chí là những thiên tài có tiếng từng là Thiên Bảng, Địa Bảng, cuối cùng bọn họ cả đời mắc kẹt tại ngưỡng cửa vào Thái Cổ Thần Vương cảnh, lão phu cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi."
"Hải tiền bối thật rộng lượng, nhưng nếu ta nói, ta có thể làm cho Hải tiền bối trong vòng bảy ngày thăng cấp đến Thái Cổ Thần Vương cảnh, không biết có đáng giá để Hải tiền bối gia nhập vào Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông hay không?"
Diệp Thiên Dật câu khóe miệng nói.
"Hả?"
Hải Phong Khoát chau mày.
"Đúng vậy, ta không lừa Hải tiền bối, ta có cách làm cho Hải tiền bối trực tiếp đột phá bình cảnh thăng cấp lên Thái Cổ Thần Vương cảnh, hơn nữa tuyệt đối không phải nóng vội mà đốt cháy giai đoạn, Hải tiền bối nghe nói qua Thái Cổ Thần Vương đan chưa?"
Diệp Thiên Dật cười nói.
"Tất nhiên rồi."
"Thái Cổ Thần Vương đan, cực phẩm Đan dược cửu giai, ở trong Đan dược cửu giai sắp xếp cũng thuộc loại đan dược cao cấp nhất, hiệu quả của cái này là có thể trợ giúp cường giả Thần Minh Cảnh đột phá bình cảnh đạt tới Thái Cổ Thần Vương cảnh!" Diệp Thiên Dật nói.
"Cái này lão phu đương nhiên biết, nhưng là Thái Cổ Thần Vương đan từ nhiều vạn năm trước đã mất đi đan phương, không ai có thể luyện được."
Diệp Thiên Dật cười nói: "Ta có thể."
"Cái gì!?"
Hải Phong Khoát chau mày khiếp sợ nhìn Diệp Thiên Dật.
Tin hay là không tin?
Thật ra, nếu là người khác nói, hắn là nhất định sẽ không tin, nhưng là nếu là Diệp Thiên Dật...
Bởi vì lúc ấy ở cuộc so thi y sư của Dược Hoàng Tông, hắn cũng có ở đó, hắn cũng đã xem qua toàn bộ quá trình biểu hiện của Diệp Thiên Dật, thật sự là khiến người kinh ngạc, y thuật của hắn tuyệt đối là giỏi nhất đại lục, nhưng cái này có hơi khiến người khác giật mình rồi đi?
"Tiền bối không tin? Vậy tiền bối cảm thấy cái tự tin ta có thể đem Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông phát triển lên là từ đâu chứ? Đây là một trong số đó, trên đại lục này có rất nhiều cường giả cả đời mắc tại cảnh giới này, mà bọn họ cũng rất muốn thăng cấp, đáng tiếc lại không có cách nào thăng cấp, nếu cho bọn hắn một cơ hội, thì Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông..."
Hải Phong Khoát nói: "Tưởng tượng đúng là thật tốt đẹp, nhưng sự thật rất tàn khốc, cho dù Diệp tông chủ có thể luyện chế Thái Cổ Thần Vương đan, thì phương pháp điều chế của Đan dược cửu giai vô cùng ít ỏi, cũng không thể đưa được cho nhiều người như vậy."
Diệp Thiên Dật cười nói: "Cái đó sau này hẵng nói, ít nhất bây giờ ta có thể cho Hải tiền bối một viên Thái Cổ Thần Vương đan, hy vọng tiền bối cân nhắc một chút!"
Diệp Thiên Dật nói xong thì rời đi.
Hải Phong Khoát đứng ở tại chỗ!
Thật ra cái loại chuyện này không có gì đáng giá để cân nhắc, đó là nhất định sẽ đồng ý, không ai hy vọng chính mình vĩnh viễn mắc tại cảnh giới này, không ai không hy vọng chính mình có thể chạm đến nơi cao nhất! Huống chi, hắn tuy rằng là người của Dược Thần Sơn, nhưng là hắn cũng không có huyết mạch của Dược Thần Sơn, hắn là một người ngoài mà thôi, gia nhập Dược Thần Sơn, lý do gia nhập vào một thế lực nào thì đều chính là hy vọng có được một chỗ cư trú hoặc là nói chính là vì sự sinh tồn và thăng cấp của bản thân.
Bây giờ, Dược Thần Sơn không thể giúp hắn thăng cấp, nhưng mà Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông có thể, hơn nữa sự thăng cấp này là thứ hắn tha Xí ước mơ! Cái này là không cần phải cân nhắc gì nữa!
Việc lo lắng duy nhất thật ra là hắn rời khỏi Dược Thần Sơn gia nhập vào một tông môn khác, có thể sẽ bị người đời nói gì hay không.
Thời gian chậm rãi trôi qua... Bữa tiệc này lắm cũng sắp kết thúc rồi.
"Được rồi các vị, thời gian cũng không còn sớm nữa, các vị đều trở về nghỉ ngơi đi, nếu đường xá xa xôi có thể ở lại thành Thần Mộng Thiên tìm một chỗ nghỉ ngơi, chúng ta cũng sẽ không quấy rầy ngài Nữ hoàng Thần Mộng nữa."
Từ lão nói một câu.
"Được!"
Mọi người gật gật đầu sau đó đều tản ra.
Diệp Thiên Dật cùng Liễu Khuynh Ngữ các nàng bọn họ tự nhiên cũng rời đi.
"Các ngươi đi về trước đi."
Diệp Thiên Dật nói với các nàng.
"Sao thế?"
Liễu Khuynh Ngữ các nàng nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Dật.
"Ngươi không trở về tông môn sao?"
Diệp Thiên Dật nói: "Ta ở bên này còn có chút việc, rất nhanh sẽ quay trở về, các ngươi đi về trước đi."
Chê cười, ngươi bây giờ cho dù là cùng với Diệp Thiên Dật nói, trở về Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông có thể đem ba người các nàng cùng làm chuyện đó thì gì Diệp Thiên Dật cũng đều không đi, ừm... Hắn không phải háo sắc, hắn chính là trọng tình cảm, đúng vậy, tình cảm mới là cái quan trọng nhất đúng không, hắn cần phải đi gặp cô vợ Thường Hi của hắn.
"Được, chúng ta đi về trước, ngươi cũng sớm một chút trở về."
Diệp Thiên Dật gật gật đầu, sau khi các nàng rời đi, Diệp Thiên Dật lại đi vòng vèo trở về.
"Diệp tông chủ."
Một cô gái đi tới trước mặt Diệp Thiên Dật hơi hơi thi lễ: "Nữ hoàng bệ hạ cho mời."
"Mang ta đi gặp nàng."
"Vâng"
Thường Hi ở trong một hoa viên xinh đẹp phía trên Thiên Chi Đảo, nàng đứng ở đó, gió thổi mái tóc đen dài cùng làn váy của nàng bay bay... Nàng đã đổi sang một cái váy đơn giản một chút.
Trương Hàm Nhã không tới, nàng biết buổi tối bọn họ muốn gặp mặt, nên không ở lại quấy rầy bọn họ.
"Nữ hoàng bệ hạ, Diệp tông chủ đến rồi."
Một cô gái thi lễ.
Thân thể Thường Hi có chúng khựng lại vì hồi hộp.
"Ừm."
"Thuộc hạ cáo lui."
Cô gái kia sau đó nhanh chóng tránh ra, Diệp Thiên Dật đứng ở phía sau lưng Thường Hi cách đó không xa nhìn bóng dáng của nàng.
"Diệp tông chủ, dạo này vẫn tốt chứ?"
Thường Hi đưa lưng về phía Diệp Thiên Dật khóe miệng hơi hơi câu nói.
"Không tốt, vô cùng không tốt."
"Hửm? Vì sao thế?"
"Bởi vì tương tư là một loại bệnh, ta bệnh thật sự rất nặng, sắp chết rồi."
Diệp Thiên Dật nói.
"Không phải chứ? Bản đế thấy bên người của Diệp tông chủ chúng mỹ nữ vờn quanh, giống như cuộc sống trôi qua rất dễ chịu, an nhàn, vậy sẽ nhớ cái gì chứ?"
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi.
"Khụ khụ khụ ——"
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
"Này không phải đang mượn những người khác đến để dời đi nỗi nhớ của ta sao?"
Sau đó Diệp Thiên Dật đi qua, đi tới sau lưng của của nàng, vươn tay giữ lấy tay của nàng.