Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1235 - Chương 1232: Ngươi Vậy Mà Lại Xem Thường Ta

Chương 1232: Ngươi vậy mà lại xem thường ta
Chương 1232: Ngươi vậy mà lại xem thường ta

Thường Hi nhìn thấy Diệp Thiên Dật cọ cọ qua lại trước ngực mình... Tức đen mặt lại.

Còn người này, còn có thể không cần đến chút liêm sỉ nào sao?

Nàng sau đó phóng xuất ra một làn sức mạnh, Diệp Thiên Dật trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

"Này."

Diệp Thiên Dật từ dưới mặt đất bò đứng dậy, vẻ mặt tủi thân, oan ức.

Thường Hi đứng lên, gió thổi lay động mái tóc đen của nàng, cực kỳ xinh đẹp.

"Vật đổi sao dời, không biết xấu hổ vẫn là không biết xấu hổ như vậy."

Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu đã đi tới.

"Ta không cần sỉ diện, ta chỉ muốn ngươi."

Nói xong, Diệp Thiên Dật kéo bàn tay mảnh mai của nàng lên.

"Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm."

Thường Hi nói một câu.

"Không không không, ngươi nói sai rồi, là chúng ta đi nghỉ ngơi đi."

Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười.

"Ngươi nếu muốn chuyện kia, ta tìm người cho ngươi."

"Ta chỉ cần ngươi."

Thường Hi bất đắc dĩ nói: "Chúng ta là bạn bè."

"Xí! Bạn bè? Ta nói tỷ tỷ, lúc ngươi nói những lời này, trong lòng ngươi không cảm thấy chột dạ?"

Thường Hi: "..."

"Sao ngươi lại đem những lời này nói ra như vậy?"

"Ách ——"

"Ngươi biết chiều dài của ta, ta biết chiều sâu của ngươi."

Thường Hi: “..."

"Ngươi quá đáng rồi."

"Đi thôi đi thôi, nữ nhân kiêu ngạo, thật đúng là phiền toái."

Thường Hi: "..."

"Ta chịu không nổi ngươi rồi, rõ ràng là đã lâu không thấy ngày nào tốt như vậy, ngươi thế nào cũng phải làm cho bản đế chịu không nổi ngươi!"

Diệp Thiên Dật sau đó trực tiếp bế nàng lên.

"Ngươi!"

Sau đó rầm rầm một chút, bọn họ biến mất tại chỗ.

Trương Hàm Nhã ở cách đó không xa là đã chứng kiến toàn bộ tình huống của hai người lúc đó.

Các nàng là bạn thân, nàng vẫn là có thể đi nhìn lén.

"Ta cuối cùng rốt cuộc cũng biết được tên Diệp Thiên Dật này làm sao để theo đuổi con gái rồi, người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ! Là thật sự lợi hại."

Nàng lắc đầu bất đắc dĩ sau đó đi ra chỗ khác.

...

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Dật mở to mắt, nhìn Thường Hi đưa lưng về phía mình ngủ say.

Không ngoan, nếu không ngoan chuyện tối hôm qua còn không phải là không ngoan?

Diệp Thiên Dật sau đó đưa tay ra ôm nàng vào lòng, Thường Hi cũng là vừa tỉnh dậy nhìn Diệp Thiên Dật, mặt hơi hơi đỏ lên.

"Bảo bối à, tỉnh rồi."

Diệp Thiên Dật cười xấu xa một tiếng.

Thường Hi ngại ngùng liếc nhìn Diệp Thiên Dật một cái.

"Tối hôm qua ngươi không ngoan nha, hay là lâu như vậy không gặp, ngươi thẹn thùng rồi?"

Thường Hi sau đó ở bên trong chăn dùng sức nhéo Diệp Thiên Dật, vặn ngược chiều kim đồng hồ một trăm tám mươi độ.

"Ngao ——"

Diệp Thiên Dật hét lên một tiếng đau đớn!

Kỹ năng giết người của nữ nhân, thật lợi hại.

Đây là một chiêu giết người nữ nhân trời sinh đã có không cần học hỏi!

Ngươi quan tâm đến cảnh giới của ngươi, chính là hại ngươi.

"Ngươi xem nhẹ ta."

Diệp Thiên Dật tủi thân, oan ức khuất nói.

"Cút."

Thường Hi thật sự là chịu không nổi người này, người này có năng lực được đằng chân lên đằng đầu quả thật là xuất chúng rồi.

Chính là cái loại mà ngươi chỉ cần trao cho hắn một nụ hôn, hắn có thể được đà lao vào ngươi và táp ngươi luôn.

Thật là đáng sợ mà.

"nè nè, chúng ta là cửu biệt thắng tân hôn, ngươi làm sao mà còn như vậy."

Diệp Thiên Dật chu chu miệng.

“Trong lòng ngươi là biết rõ ràng nhất."

Thường Hi nghiến răng.

"Khụ khụ, ta không phải mà....."

"Ngươi câm miệng."

"Được rồi."

Diệp Thiên Dật sau đó vươn tay che miệng nàng xoa xoa.

"Đều làm."

Thường Hi: "..."

Chịu không nổi rồi!

"Ngươi!!"

Nàng chỉ vào mặt Diệp Thiên Dật tức giận đến nói không nên lời.

"Ha ha."

Phù ——

Thường Hi thở ra một hơi thật dài, sau đó lại nằm xuống, dùng một chút lực, quấn toàn bộ chăn hết lên người mình, sau đó đột nhiên nhìn thấy cái gì, mặt đỏ bừng lên, vội vàng đắp chăn lên người Diệp Thiên Dật.

"Không biết xấu hổ."

"Nề nè, đại tỷ, rõ ràng là ngươi kéo chăn xuống, sau đó lại mắng ta không biết xấu hổ, ngươi thật là vô lý?"

Diệp Thiên Dật sau đó thoải mái ôm lấy thân thể mềm mại của Thường Hi.

Thường Hi vùng vằng một chút sau đó bỏ cuộc.

"Ha ha."

Diệp Thiên Dật sau đó hạnh phúc ôm nàng.

"Ngươi tiếp theo tính làm cái gì?"

Thường Hi hỏi một tiếng.

"Lại làm một phát nữa."

Diệp Thiên Dật không chút do dự nói.

Thường Hi: ???

"Ngươi có bị gì không vậy? Ta hỏi ngươi chính là, dự định tiếp theo của ngươi."

Diệp Thiên Dật dùng tay kia gãi gãi đầu.

“Đúng vậy, ta kế tiếp là dự định làm một phát nữa."

Thường Hi: ???

"Phù ——"

Nàng thở dài một hơi.

Muốn chọc tức ta đây mà.

"Ta là nói... việc của tông môn, ngươi kế tiếp muốn làm gì?"

Diệp Thiên Dật: "..."

"Ha ha ha, ngươi xem nhìn ngươi, sớm nói rõ ràng như vậy đi."

Thường Hi: ???

Nàng nói không đủ rõ ràng sao? Là ngươi TM trong đầu con người như ngươi toàn nghĩ linh tinh gì không? Người bình thường ai sẽ trả lời như vậy.

Diệp Thiên Dật sau đó nói: "Việc cần là, tiếp theo rất đơn giản, thu nạp lôi kéo người đến, làm cho bọn họ mạnh lên, sau đó ta dẫn người đi tấn công các tông môn khác, sau đó một đường đánh tới cơ sở, tranh thủ trong thời gian ba tháng đánh tông môn của ta tới Hoàng cấp..."

Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua ánh mắt của Thường Hi.

"Được rồi, đế cấp."

Thường Hi: ???

Không phải... Được, ngươi muốn khiến tông môn của mình trong thời gian ba tháng phát triển thành Hoàng cấp thế lực, liều lĩnh ha! Nàng liếc nhìn Diệp Thiên Dật một cái rồi hỏi, ngươi có thể làm được không?

Sau đó nghe Diệp Thiên Dật nói ‘được’, Thường Hi thở phào nhẹ nhõm, ừm, cảm thấy hắn hẳn là phải vứt bỏ Hoàng môn đổi ba tháng thành tiên môn, sau đó... Này nói thẳng cái đế môn? Này??

Đây là nàng không ngờ tới.

Diệp Thiên Dật nhìn ánh mắt của Thường Hi, còn tưởng rằng nàng cảm thấy được mục tiêu của chính mình thấp, sau đó Diệp Thiên Dật đã nói cái đế môn.

"Tỷ tỷ, ta cảm thấy mục tiêu ba tháng hoàng môn là không thấp, dù sao đây là Chúng Thần chi vực, ngươi còn cảm thấy ta đặt thấp, đến đế môn cũng không phải là không có khả năng."

Diệp Thiên Dật nói.

Thường Hi: “..."

"Ngươi nghiêm túc chứ?"

"Ta cố gắng, dù sao ngươi xem trọng ta như vậy, ta đây khẳng định cố gắng, đường đường được tán thành của Nữ hoàng bệ hạ, ta nhất định phải chập nhận, nhưng mà áp lực hơi lớn một chút mà thôi, vợ à, ngươi xem ta vất vả như vậy, hay là... lại thưởng cho ta đi."

Thường Hi: “..."

"Ý của ta là..... Ba tháng ngươi có thể thành tiên môn là đủ rồi, cũng đã rất lợi hại rồi, tuy rằng ngươi quả thật rất lợi hại, nhưng nơi này là Chúng Thần chi vực."

Thường Hi bất đắc dĩ nói.

"Hả? Ngươi là ý này à?"

Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.

"Nếu không thì sao?"

"Mẹ kiếp?! Ngươi vậy mà lại khinh thường ta?"

"Ách ——"

"Ta thực rất tức giận!"

Diệp Thiên Dật thở dài một hơi!

"Ta thật sự thực sự tức giận, thì ra ngươi như vậy mà khinh thường ta."

Nghe được Diệp Thiên Dật nói như vậy, Thường Hi là lộ ra một ít kích động.

"Ta... Không phải cái kia ý..."

"Đủ rồi!"

Diệp Thiên Dật quát lớn rồi một tiếng.

Thường Hi hơi đơ ra.

"Ta thật sự tức giận, ngươi vậy mà khinh thường ta, được! Ta sẽ cho ngươi thấy! Ta phải chứng minh chính mình."

Nói xong Diệp Thiên Dật cười xấu xa một tiếng, trực tiếp đè ép đi lên.

Thường Hi: ???

Ngươi điên à?! Chết tiệt!

Bình Luận (0)
Comment