Tần Vô Tâm nhắm đôi mắt lại.
Nàng thất bại rồi.
Là nàng đã nghĩ Diệp Thiên Dật quá đơn giản! Hắn đáng sợ hơn nhiều so với trong tưởng tượng!
Một người huênh hoang khoác lác, hung hăng, ngang ngược như thế, hắn đáng lẽ nên chết từ lâu rồi, sao lại có thể chờ đến mình chứ?
Quá xem thường hắn rồi!
Nhưng nàng đã không còn xem thường Diệp Thiên Dật nữa, là hắn quá mức khoa trương!
Vì sao? Hắn đến cả độc cũng giải được sao? Hắn liền tự tin như thế? Lúc đó còn ăn cháo?
"Ra tay đi."
Tần Vô Tâm nhắm mắt lại, nói.
Nhưng lông mi dài dài của nàng khẽ run biểu thị trong lòng nàng không hề bình tĩnh! Bởi vì tay của Diệp Thiên Dật............
Nhưng nàng chịu thua, bất kể Diệp Thiên Dật muốn làm gì, muốn giết nàng hay là gì, cũng là lẽ nên làm.
"A? Ngươi muốn ta ra tay gấp rút như thế."
Khóe miệng Diệp Thiên Dật hơi nhếch lên, sau đó xoa xoa máu đen trên khóe miệng.
"Thất bại thì cũng thất bại rồi, ta muốn giết ngươi, ngươi giết ta cũng phải."
Tần Vô Tâm đáp.
"Không không không, sao ta lại giết ngươi chứ, ta không nỡ giết ngươi." Khóe miệng Diệp Thiên Dật hơi nhếch lên, sau đó sờ sờ.
"Ngươi!!"
Diệp Thiên Dật cười nói: "Ngươi nói một chút ngươi, một đại mỹ nữ xinh đẹp như thế, ta sao lại nỡ giết ngươi chứ? Ta không nỡ, vậy thì không được hưởng thụ một chút?"
Tần Vô Tâm không nói câu nào.
Giết nàng?
Nói thật lòng, vốn dĩ dự định của Diệp Thiên Dật là giết nàng! Dù sao thì Tần Vô Tâm này cũng muốn giết mình!
Nhưng mà, nghĩ lại, mục tiêu hàng đầu của nàng cũng không phải là giết mình, giữa bọn họ không có thù hận to lớn gì!
Sau đó, qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Diệp Thiên Dật đã phát hiện ra, cô em gái tốt này nàng thật ra vẫn rất mềm lòng, nàng cứ luôn không nhẫn tâm ra tay, thậm chí còn vì hắn, Liễu Khuynh Ngữ các nàng mà suy nghĩ, cho nên, điểm này đã chứng tỏ, em gái tốt bản tính không tệ! Cộng thêm bản thân nàng cũng không vì giết mình, mà là muốn lôi kéo mình!
Còn nữa, nàng cũng rất xinh đẹp........... Diệp Thiên Dật sao lại nỡ ra tay với nàng.
"Ngươi muốn ngủ trước hay là........ tỉnh?"
Diệp Thiên Dật đưa tay cởi áo khoác của nàng ra rồi cười xấu xa.
"Ngủ."
Tần Vô Tâm nhắm mắt nói.
Diệp Thiên Dật có thể tha cho nàng một mạng, đã là trong rủi có may rồi, cái gọi là trinh tiết đối mặt với sinh mạng của mình, có là cái gì? Nàng ngược lại là người nghĩ thông.
"Ừ, không ngủ."
"Ngủ!"
"Thế không được, ngươi ngủ giống như con lợn chết, còn không kêu thì không biết cái gì nữa, ta không có cảm giác."
Diệp Thiên Dật cười đểu.
"Vậy ta cũng không gọi."
Tần Vô Tâm dù sao cũng cam chịu số phận.
"Vậy thì không thể theo ngươi được, ngộ nhỡ thư thái rồi, ngươi không kêu?"
Diệp Thiên Dật vung tay lên, một cái giường xuất hiện ở bên cạnh!
Há? Hù dọa nàng rồi? Không không không, Diệp Thiên Dật cũng không phải hù dọa nàng, đối với Diệp Thiên Dật mà nói, hắn rất háo sắc, ngươi nói, tha cho nàng một mạng, lẽ nào cứ thế thả nàng ra? Sao lại có thể chứ, thế cũng quá hời cho nàng rồi, vậy chẳng phải là oan ức cho Diệp Thiên Dật hắn?
Tần xem mạng rồi!
Ngộ nhỡ Diệp Thiên Dật này là hù dọa nàng? Hắn không nhất định sẽ thật sự ra tay đúng không?
Đáng tiếc, nàng nghĩ về Diệp Thiên Dật quá đơn giản rồi, đến lúc tay của Diệp Thiên Dật luồn vào trong, lúc cầm lấy được cái gì đó của nàng, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng.
"Em gái tốt, ngươi nói cái này không phải do ngươi tự tìm sao? Vốn dĩ ta cũng không dự định như thế này, còn có suy nghĩ sẽ từ từ theo đuổi ngươi, nhưng bây giờ, ngươi làm ta phịch ngươi cũng không có một chút cảm giác tội lỗi nào."
Diệp Thiên Dật nói một câu.
Tần Vô Tâm không nói câu nào.
"Bắt đầu đấy nha, hôn trước."
"A............"
Người khác đều không biết bọn họ đang làm gì, bọn họ vẫn đang nghỉ ngơi, sau đó có người cảm thấy Diệp Thiên Dật đang tu luyện, không muốn quấy rầy tu luyện của Diệp Thiên Dật, cũng không muốn đi tìm hắn, thực ra, tên khốn này đang làm chuyện xấu.
Một ngày cứ như thế trôi qua.
Trời tờ mờ sáng, Diệp Thiên Dật đã tỉnh.
Không tỉnh không được, hắn sợ Tần Vô Tâm tỉnh lại trước, một kiếm đưa hắn về chầu ông bà ông vải!
Tần Vô Tâm ngủ rất an tĩnh, nhưng lông mày nàng nhanh chóng nhíu lại, rõ ràng nàng đêm qua không hề dễ chịu.
Đúng vậy!
Cô em bình thường Diệp Thiên Dật vẫn rất thương hoa tiếc ngọc, nhưng Tần Vô Tâm, vậy Diệp Thiên Dật thật sự không có chút nào thương hoa tiếc ngọc, thậm chí lần này, cũng không biết vì sao, khó chịu hay là gì, dù sao trên mặt mang theo vài giọt lệ.
Diệp Thiên Dật mặc áo quần, Tần Vô Tâm nghe được động tĩnh cũng mở đôi mắt tuyệt đẹp ra.
"Về đi."
Diệp Thiên Dật nói với nàng một câu.
Tần Vô Tâm xếp lại chăn.
"Lần sau ta sẽ giết ngươi."
Diệp Thiên Dật nhếch miệng: "Tùy ngươi, nhưng mà ai đã nói không kêu? Đêm qua ta nếu không mở kết giới âm thanh, ta sợ sẽ truyền đến nơi cách xa vài trăm mét."
Tần Vô Tâm: "..............."
"Hừ!"
Tần Vô Tâm hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, biến mất tại chỗ.
Phỏng chừng, Diệp Thiên Dật còn muốn gặp lại nàng, vậy chỉ có thể ở Thần vực, hoặc là, chờ nàng đến giết mình................
Nhưng mà, nàng thật sự sẽ giết hắn sao?
Diệp Thiên Dật cảm thấy không nhất định! Thực ra nàng vẫn là một cô gái không tồi, nhìn thì có vẻ lạnh lùng, thực ra tâm địa nàng vẫn rất lương thiện, nếu không Diệp Thiên Dật sẽ không giữ lại mạng của nàng, có lẽ sẽ không trở thành phiền phức chứ?
Diệp Thiên Dật cảm thấy chính mình nhìn người vẫn rất chuẩn.
"Bỏ đi bỏ đi,."
Diệp Thiên Dật duỗi lưng.
"Thần vực đều quan tâm đến ta sao?"
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.
Đây ngược lại không phải chuyện tốt!
Vì sao lại quan tâm hắn chứ? Hắn ưu tú như thế?
Kỳ lạ.
Còn để chính mình làm vì tông chủ m Nguyệt tông? Cái này không khỏi có chút khoa trương rồi?
Hay là nói, cái này chỉ vì để lôi kéo mình? Thì chính là m Nguyệt tông của Thần vực, chính mình có đức có tài cán gì chứ?
"Bỏ đi, để sau hãy nói."
Diệp Thiên Dật đi tới đi lui!
Mà Tần Vô Tâm đến với nơi mà không biết là nơi nào, nàng đứng ở bên đó, sau đó vịn vào một cây đại thụ bên cạnh mà ngẩn người!
Nói thật lòng, thật không dễ chịu, cũng khá là khó chịu, hơn nữa rất oan ức.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, nàng lại cảm thấy Diệp Thiên Dật rất nhân từ.
Mình ở ẩn bên cạnh hắn, có dự tính trước, thậm chí có thể sẽ giết hắn, hắn lại cho mình một con đường sống, thậm chí biết được lai lịch của mình, vậy hắn thật sự dám thả mình đi?
Đồng hồ công năng của nàng reo lên, Tần Vô Tâm nhanh chóng kết nối.
"Nghĩa phụ."
Tần Vô Tâm nói một câu.
"Thành công chứ?"
Tần Vô Tâm cắn cắn môi, hơi do dự một chút: "Thất bại rồi."
"Sao lại thất bại?"
Tần Vô Tâm đáp: "Là ta sơ suất, đã rất cẩn thận về y thuật của Diệp Thiên Dật, nhưng lúc hạ độc hắn bị y thuật của hắn phát hiện rồi, y thuật của hắn quá mạnh."
"Vậy quay về đi."
"Vâng!"
Tần Vô Tâm tắt máy!
Không sai, nàng không nói thật, cũng không nói Diệp Thiên Dật đã trúng độc rồi, càng không nói hắn có năng lực giải được độc của m Nguyệt tông bọn họ.........