Diệp Thiên Dật chau mày lại!
Nói thật lòng, sợ thì chắc chắn không sợ rồi! Hắn chắc chắn có cách!
Chỉ là không ngờ đến Tần Vô Tâm này là người của m Nguyệt tông, thậm chí còn là Thần vực m Nguyệt tông! Thậm chí còn không phải là Chúng Thần chi vực! Điều này quá phô trương rồi!
"Ngươi là gì của Thần vực m Nguyệt tông?"
"Đến lúc đó ngươi đi rồi sẽ biết."
Tần Vô Tâm thản nhiên nói.
"Vậy nếu ta không đi?"
"Nếu không đi, thì ngươi chỉ có chết!"
Tần Vô Tâm ngưng lại ánh mắt!
"Ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta?"
Diệp Thiên Dật bẻ bẻ cổ!
"Không nhất định, tuy rằng cảnh giới của ta cao hơn ngươi rất nhiều nhưng ngươi quả thực không thể theo lẽ thường mà nhìn nhận, nhưng ngươi trúng độc rồi!"
"Y thuật của ta ngươi còn không rõ?"
"Rõ, nhưng bất kể là ai, có giỏi hơn đi nữa, đều không có cách nào chữa được độc, đây là độc của m Nguyệt tông ta cũng có, trên cả đại lục đều không có ai có thể giải được, nếu không, m Nguyệt tông cũng không thể nào phát triển đến Thần vực, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ, ngươi là một người thông minh, cũng hy vọng rằng ngươi có thể đưa ra sự lựa chọn chính xác!"
Tần Vô Tâm thản nhiên nói.
"Đến m Nguyệt tông, ta có thể làm cái gì? Địa vị như thế nào?"
"Dưới một người trên vạn người, là người được đề cử cho tông chủ m Nguyệt tông thời đại kế tiếp!"
Tần Vô Tâm đáp.
"Oa, tông chủ của các ngươi vẫn khá coi trọng ta?"
"Đúng! Cho nên, thành ý của m Nguyệt tông bày ra ở chỗ này, hy vọng ngươi có thể đưa ra sự lựa chọn sáng suốt! Cũng sẽ không hại ngươi, sẽ không làm khó ngươi!"
Tần Vô Tâm nói.
"Nhưng ta chỗ này vẫn có tông môn to lớn."
"Tông môn to lớn có là gì? Chúng Thần chi vực này chẳng qua chỉ là một nơi xách giày cho Thần vực, nơi thật sự đáng sợ là Thần vực, ngươi chỗ này bất kể có phát triển như thế nào, đều không bằng đi Thần vực phát triển, cái gọi là cuộc chiến chư thiên đối với ngươi mà nói cũng chả có ý nghĩa gì, cùng ta đến Thần vực."
Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu.
"Ta không đi!"
"Nếu không đi, vậy ngươi chỉ có thể chết."
Tần Vô Tâm nói!
Diệp Thiên Dật thở một hơi dài, ánh mắt nhìn nàng.
"Ta cứ nghĩ chúng ta là bạn bè tốt, còn không được, chúng ta cũng có thể là bạn bè, không ngờ kết cục là, ngươi tiếp cận ta là có mục đích khác, thậm chí hạ độc ta, nói thật, ta rất đau lòng."
Diệp Thiên Dật nói.
Tần Vô Tâm nghe được lời này của Diệp Thiên Dật, nói thật lòng, nội tâm nàng có hơi run rẩy.
"Chúng ta có thể làm bạn, trước nay ta cũng không muốn giết ngươi, không muốn hại ngươi, ta là vâng mệnh hành sự, ngươi là người thông minh, hi vọng ngươi có thể hiểu được, đến m Nguyệt Tông, ngươi hận ta cũng được, oán ta cũng không sao, tùy ngươi làm gì, ta cũng sẽ xin lỗi ngươi, nhưng nếu ngươi không đi, xin lỗi, ta chỉ có thể động thủ!"
Diệp Thiên Dật cười cười.
"Động thủ đi."
Tần Vô Tâm nhăn mày!
"Diệp Thiên Dật, ngươi thông minh lên một chút! Ngươi chết rồi không sao cả, sau lưng ngươi còn có nhiều người phụ nữ như thế, các nàng phải làm sao? Ngươi có thể đừng ích kỷ như thế không?"
Tần Vô Tâm đáp.
"Con người ta, tuy rằng thoạt nhìn không biết xấu hổ, nhưng ta vẫn có sự chấp nhất của bản thân ta, cương trực công chính, muốn ta gia nhập tà môn, ta dù có chết cũng sẽ không gia nhập! Các nàng tin tưởng ta cũng sẽ hiểu cho ta, cho dù ta không chét, ta gia nhập Tà môn, cũng sẽ mất đi bản tâm, các nàng sẽ không thích ta nữa, cho nên, ta thà rằng chết! Động thủ đi!"
Diệp Thiên Dật đáp!
Tần Vô Tâm: "................"
Nói thật, nàng không ngờ đến việc này.
Diệp Thiên Dật này không phải cái thứ không biết xấu hổ sao? Hắn còn có thể cương trực công chính như thế?
Hắn thà rằng chết chứ không đi?
Tần Vô Tâm nhăn mày!
"Diệp Thiên Dật, ta muốn ngươi chết, chỉ cần một ý niệm, ngươi đừng thách thức giới hạn của ta, cũng đừng đặt cược tính mạng của ngươi, nghĩ rằng ta sẽ không động thủ! Lời của tông chủ, không lấy được ngươi, thì hủy hoại ngươi."
Tần Vô Tâm đáp.
Diệp Thiên Dật cười cười: "Cho nên là, ra tay đi!"
Ken két _______
Tần Vô Tâm rất nhanh nắm tay thành nắm đấm!
"Diệp Thiên Dật! Về cùng ta!"
"Ta nói, ra tay giết ta đi."
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
Vù ______
Tần Vô Tâm thở ra một hơi dài!
Ra tay?
Nói thật lòng, tuy rằng mang theo nhiệm vụ, nhưng nàng không muốn ra tay!
Không muốn là bởi vì Diệp Thiên Dật đã cảm phục được nàng một chút, nàng cảm thấy Diệp Thiên Dật chết đi thì rất đáng tiếc, mà hắn là bạn trai của Liễu Khuynh Ngữ bọn họ, nàng không nhẫn tâm!
"Diệp Thiên Dật, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng!"
Đôi mắt của Tần Vô Tâm hơi ngưng lại, ý niệm khẽ động!
Phốc ______
Diệp Thiên Dật nôn ra một ngụm máu đen.
Sau đó Diệp Thiên Dật móc ra một viên đan dược rồi nuốt!
"Không có tác dụng gì đâu, y thuật của ngươi có mạnh đi nữa, thuốc giải của loại độc này ngươi không thể luyện chế ra được, cả một đại lục, ngay cả Thần vực cũng không có ai có thể luyện chế ra thuốc giải, ngươi cũng không thể nào."
"Vậy ngươi ăn viên độc đan này chưa?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Đương nhiên!"
Tần đáp.
"Á."
Diệp Thiên Dật cười lên một tiếng.
"Bắt người ta bán mạng như thế, cuối cùng cũng tự mình ăn độc đan, mạng của mình cũng bị nắm giữ trong tay người khác, thậm chí còn không được người khác tín nhiệm, em gái tốt, ta hỏi ngươi ham cái gì?"
"Đây không phải vấn đề có tín nhiệm hay không, đây là quy tắc."
"Ò, cho nên cuối cùng, độc của ngươi vẫn chưa được giải? Bao nhiêu năm rồi? Xem ngươi như thế này, phỏng chừng cũng đã gia nhập m Nguyệt tông không ít năm rồi nhỉ, mà lại không hề được giải độc, nói thật lòng, ta khá là thương ngươi."
"Im miệng!"
Tần Vô Tâm ý niệm khẽ động, thế mà lại nhăn mày lại!
Theo lý mà nói, Diệp Thiên Dật còn phải hộc máu mà, sao lại không....... không sao rồi?
Diệp Thiên Dật đứng dậy.
"Em gái tốt à, xem ra ngươi cũng quá tin tưởng m Nguyệt tông các ngươi rồi, cũng chính là, ngươi quá xem thường ta rồi."
Diệp Thiên Dật nhếch khóe miệng chậm rãi đi về hướng Tần Vô Tâm.
Đồng tử của Tần Vô Tâm co rút lại, theo bản năng lùi lại phía sau.
Phù phù ______
Trong nháy mắt, Tần Vô Tâm đột nhiên không có sức lực tê liệt ngã xuống mặt đất.
Diệp Thiên Dật bước đến trước mặt nàng ngồi chồm hổm xuống.
"Độc thì ta có cách giải, nếu không bây giờ ta cũng không thể không sao rồi chứ?"
Diệp Thiên Dật chìa tay ra, tay hắn vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng, vuốt ve, sau đó vuốt đến cổ của nàng, bên trong áo......
Tần Vô Tâm muốn động đậy, nhưng không có chút sức lực nào!
“Ngươi........ nghi ngờ ta từ lúc nào?”
Tần Vô Tâm cắn răng hỏi.
"Nói sao nhỉ, chính là bát cháo sáng hôm đó, ngươi tuyệt đối không nghĩ đến, tiểu Khuynh Ngữ tưởng rằng ngươi thích ta nhưng ngại nói với ta, mới không cho nàng nói ra là ngươi làm, nhưng nàng trái lại lại muốn tác hợp hai chúng ta, nên cố tình nói với ta, bát cháo đó là ngươi nấu, ta đã cảm thấy quái lạ, về chuyện ta có thể giải độc, ngươi không cần hoài nghi nữa, y thuật của ta mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều!"
Diệp Thiên Dật tạm ngừng, ngồi bên cạnh nàng, tay đặt lên chân nàng, từ từ mò vào trong váy, đặt trên đùi............
Thân thể mềm mại của Tần Vô Tâm run lên.
"Sau đó ta hoài nghi, ngươi không ngả bài ngay từ đầu, có lẽ là muốn chờ tiệc rượu qua đi, tối hôm nay ngươi chắc chắn sẽ ngả bài, vì thế, lúc trước gà mà ta đưa cho ngươi, ta đã bỏ thuốc."