Dịch: Cỏ Dại Team
Diệp Thiên Dật thật sự có chút ngơ ngác.
Không ổn nha, thực sự rất là không ổn.
Trong trí nhớ của hắn, Diệp Tiên Nhi chưa bao giờ nói những lời như thế này. Nàng là một người con gái rất lạnh lùng, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả Bạch Hàn Tuyết. Nhưng trên dưới toàn thiên hạ, nàng chí ít còn dịu dàng với Diệp Thiên Dật một chút, nhưng ngay cả là dịu dàng đi chăng nữa, cũng chưa bao giờ nói chuyện như thế này.
Mặc dù trong điện thoại của Diệp Thiên Dật từ sáng đến tối luôn có người nhắn tin đến nói là ta muốn gặp ngươi, ta nhớ ngươi rồi gì gì đó… Nhưng người này trở thành Diệp Tiên Nhi, thì rất kỳ lạ! Nàng tìm Diệp Thiên Dật đều kiểu “Có đó không?”, “Khi nào trở về”, còn “Ta muốn gặp ngươi”……. Hoặc cũng có thể nàng đã quyết định rời đi rồi, nên muốn gặp mình trước lúc rời đi sao?
Diệp Thiên Dật lau nước miếng trên khóe miệng, sau đó nhắn lại.
“Sao vậy? Tối hôm qua, ta không có làm gì ngươi hết?”
“Không phải, chỉ là hôm nay cùng nhau ra ngoài chơi đi, đã lâu không đi cùng nhau rồi.”
Diệp Tiên Nhi trả lời.
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi, xem ra nàng sắp phải rời đi rồi.
“Đợi ta.”
Diệp Thiên Dật mặc quần áo, bước ra ngoài. Bạch Hàn Tuyết cũng đã thức dậy.
“Vợ yêu, ta ra ngoài có việc. Hôm nay không đến học viện Thiên Thủy.” Diệp Thiên Dật nói xong, liền bỏ đi.
Bạch Hàn Tuyết đã quá quen với việc được Diệp Thiên Dật xưng hô tùm lum.
Phía bên kia, Diệp Thiên Dật đến chỗ đã hẹn với Diệp Tiên Nhi, nàng hôm nay mặc chiếc áo màu trắng, trông vô cùng xinh đẹp.
“Nè.”
Diệp Tiên Nhi đưa cho Diệp Thiên Dật viên kẹo dẻo, rồi tự mình chầm chậm ăn.
“Sao lại ăn cái này?”
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
“Còn nhớ chuyện hồi nhỏ, có lần ta cướp kẹo dẻo của ngươi, ngươi đã khóc một lúc lâu không?”
Diệp Tiên Nhi nhẹ nhàng nói.
Diệp Thiên Dật nhúng vai, nhìn Diệp Tiên Nhi cười.
“Hôm nay cùng với ta đi chơi thỏa thích đi.”
“Được…”
……………….
Thời gian ngày hôm đó, hai người cùng đi xem phim, ăn một bữa no bụng, đi sở thú, sân chơi…..
Không cần biết là Diệp Thiên Dật hay Diệp Tiên Nhi, hôm nay đều là một ngày vô cùng vui vẻ.
“Tối nay đi đâu ăn đây?”
Diệp Thiên Dật nhìn Diệp Tiên Nhi xinh đẹp bên cạnh mình.
“Về nhà, ta làm cơm cho ngươi.”
Nàng nói.
“Được thôi…”
“Ngươi chờ một chút.”
Sau đó Diệp Tiên Nhi đi vào quán rượu, lúc đi ra trong tay cầm một chai rượu vang đỏ.
“Sao thế? Hôm nay thích uống rượu hả.”
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
“Không có……. Ta chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?”
Diệp Tiên Nhi lắc lắc đầu: “Không có gì! Về nhà thôi.”
Rốt cuộc Diệp Tiên Nhi đang bị cái gì vậy? Bởi vì nàng sắp phải rời xa nên trước lúc đi muốn cùng đi chơi vui vẻ hay là……………
Nói thật lòng, thân là một thằng con trai, trước một người phụ nữ như Diệp Tiên Nhi không thể không rung động, khí chất, ngoại hình, tâm hồn, và đôi mắt xanh nhàn nhạt,...... Trời ơi…
Sau đó hai người họ đi về nhà, lúc đi trên đường, Diệp Thiên Dật ngập ngừng thử muốn chạm vào tay của nàng, lúc đụng vào, theo bản năng, Diệp Tiên Nhi rụt tay lại. Sau đó Diệp Thiên Dật lại thử chạm vào một lần nữa,.... Lần này nàng không rụt lại, sau đó Diệp Thiên Dật từ từ lấy ngón tay út của mình móc vào ngón tay út của nàng.
Woaaaaa!!!!!
Thăng thiên rồi, Thăng thiên rồi!!!
Vô địch…
“Tiểu Dật, ngươi và Bạch Hàn Tuyết thế nào rồi?”
Diệp Tiên Nhi nhẹ giọng hỏi, gương mặt có chút ửng hồng.
Cảm thấy như thế này không hợp đạo đức.
“Rất tốt.” Nói xong, Diệp Thiên Dật hoàn toàn nắm trọn lấy tay nàng.
“Vậy ngươi cảm thấy việc bây giờ ngươi đang làm có đúng không?”. Diệp Tiên Nhi hỏi.
“Ách ---------------”
Sau đó, Diệp Thiên Dật dùng tay khác, gãi gãi đầu.
“Ta nắm tay chị gái ta, có việc gì sao?”
Diệp Tiên Nhi: “........”
“Hôm nay, ta gặp một vị tiền bối, rất kỳ lạ.”
Diệp Thiên Dật đại khái có thể đoán được đó là ai.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó….”Diệp Tiên Nhi nghĩ ngợi, rồi lắc đầu “Không có sau đó”
Sau đó……. hai người họ trở về nhà.
Đến dưới lầu của tòa nhà, Diệp Thiên Dật và Diệp Tiên Nhi thấy Ngũ trưởng lão Tà Tông, Diệp Nhiên, quần áo tả tơi, đang nằm thu mình trong góc hành lang.
Hắn đã ở đây ngây ngốc cả một ngày, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ khi mình rời đi không biết lại có thêm chuyện gì xảy ra nữa không. Hắn chỉ còn lại một ngày rưỡi nữa, nếu không hắn biết mình nhất định sẽ bị sét đánh chết. Đường đường là một Ngũ trưởng lão, người gặp người sợ, tung hoành thiên hạ, vậy mà hôm nay lại đau khổ ngồi ở đâu.
Khốn khiếp! Hắn tức chết đi được!!
Diệp Nhiên nghe thấy tiếng động, ngước lên nhìn bọn họ. Trong mắt ánh lên một khát vọng được tự do.
Ngay lúc hắn nhìn thấy Diệp Thiên Dật và Diệp Tiên Nhi tay trong tay, giờ này khắc này, trong đầu phảng phất vang lên một bài hát, một bài hát rất lâu rồi……
~~ Hôm nay là một ngày tốt lành, những thứ ngươi muốn đều thực hiện được~~~
“Tiền bối….”
Diệp Tiên Nhi vừa nói xong, Diệp Thiên Dật đã kéo lấy tay nàng: “Mặc kệ hắn, đừng quan tâm hắn làm gì, bây giờ chúng ta lên lầu thôi.”
Diệp Tiên Nhi: “.....................”
Diệp Nhiên đồng ý với lời nói của Diệp Thiên Dật. Vô cùng đồng ý!!! Các ngươi mau lên lầu đi, rồi nhanh nhanh tắt đèn.
Hai người đi vào thang máy.
“Ngươi biết chuyện gì xảy ra à?”
Diệp Tiên Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ông già này bị bệnh thần kinh, cứ mỗi lần gặp ta là kêu ta “nện” ngươi. Bộ ta là loại người như vậy sao?. Hôm qua ngươi uống say, ta còn không làm gì ngươi. Đúng không?”
Diệp Thiên Dật nói.
Gương mặt Diệp Tiên Nhi đỏ bừng.
Thì ra nàng đang nghĩ về chuyện này ………..
“Nhưng mà..... chị, hắn nói nếu như không làm, hắn sẽ chết. Ta cũng biết tấm lòng nhân hậu, lương thiện của ngươi. Từ lúc nhỏ đã như thế, vì giẫm phải con kiến mà dằn vặt hơn nửa ngày. Nói ra thì cũng không phải phép, nhưng huống gì cũng là một cái mạng người. Ta thấy hắn bị sét đánh vào người, ta cũng thấy đau lòng….. Vì thế……. cái kia……. hay là……. Chúng ta vì tính mạng của người khác mà suy nghĩ một chút.”
Diệp Tiên Nhi: “..............”
Quả nhiên, Diệp Thiên Dật vẫn là Diệp Thiên Dật của ngày xưa.
“Lát nữa muốn ăn cái gì?”
Diệp Tiên Nhi hỏi, rồi nàng bước ra khỏi thang máy.