Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 129 - Chương 129: Tâm Tư Của Diệp Tiên Nhi

Chương 129: Tâm tư của Diệp Tiên Nhi
Chương 129: Tâm tư của Diệp Tiên Nhi

Dịch: Cỏ Dại Team

Diệp Thiên Dật trong lòng vui mừng khôn xiết. Tuy rằng nàng đổi chủ đề nói chuyện, nhưng cũng không cự tuyệt. ĐM, đêm nay có phải là đỉnh cao cuộc đời hay không??

“Muốn uống sữa.”

“Trong nhà có sữa rồi, ta hỏi ngươi muốn ăn gì?”

Diệp Tiên Nhi mở cửa nhà.

“Ăn…..nho.”

“Ta nói món ăn……”

Hình như Diệp Tiên Nhi cảm thấy nàng và Diệp Thiên Dật đang nói không cùng một chủ đề?

“Cái gì cũng được, món ăn ngươi nấu ta đều thích.”

Diệp Thiên Dật cười vui vẻ nói.

“Vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Sau đó nàng đi vào nhà bếp.

Chẳng mấy chốc nàng đã làm xong sáu món ăn và một món canh, mùi thơm tràn ngập nhà. Diệp Thiên Dật thật lòng không muốn để nàng đi. Nhưng vì lợi ích của nàng, nên nhất thiết phải đi.

Bọn họ là ngươi giấu ta giấu. Diệp Tiên Nhi cho rằng Diệp Thiên Dật không biết chuyện của nàng, mà Diệp Thiên Dật cũng làm bộ không biết, chỉ là Diệp Thiên Dật cũng không biết Diệp Tiên Nhi một khi rời đi, nàng sẽ mất đi những cảm xúc của cõi trần, nếu biết, hắn nhất định sẽ không buông tay Diệp Tiên Nhi!

Một con người mất đi cảm xúc của con người thì có còn là người nữa không chứ?

Trong kí ức của Diệp Thiên Dật, đây là ngày mà trò chuyện với Diệp Tiên Nhi nhiều nhất, Diệp Tiên Nhi đã uống rất nhiều rượu, còn Diệp Thiên Dật lại không uống được chút nào.

“Ngươi hình như hơi say rồi đó.”

Diệp Thiên Dật nhìn Diệp Tiên Nhi, nhẹ nhàng nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ làm mê hoặc lòng người.

“Ta bế ngươi về nghỉ ngơi.”

Diệp Thiên Dật thở dài một hơi.

Diệp Tiên Nhi đứng dậy, đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thiên Dật, rồi nàng đi về hướng phòng tắm.

“Ta đi tắm.”

Diệp Thiên Dật: “................”

“Ơ, đệt móa, Không phải chứ? Cái này....... nàng nàng nàng thực sự muốn ‘làm’ hả?”

Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu, tỏ vẻ rất hoảng hốt. Sau đó quay đầu lại thì thấy Diệp Nhiên đang đứng ở khoảng không bên ngoài cửa sổ.

“Ngươi xem cái mẹ nhà ngươi á.”

Diệp Thiên Dật nhanh chóng đóng rèm cửa sổ lại.

Hắn chỉ muốn xem xem hai người họ như thế nào, nếu như không thành công, thì hắn sẽ chết ngay sau khi bình minh.

Diệp Tiên Nhi trong phòng tắm, trên người chỉ có độc một chiếc khăn, nhìn gương mặt đẹp vô ngần và vóc dáng hoàn hảo trong gương.

Đêm nay, nàng cố ý uống rượu say, để có thể dùng sức mạnh của rượu để say đi. Nhưng nàng không thể, nàng muốn trả ơn cho Diệp Thiên Dật. Trong mắt nàng, Diệp Thiên Dật đã giúp nàng báo thù, vả lại Tiểu Diệp vốn không có huyết thống đối với nhà họ Diệp. Hắn không có trách nhiệm phải làm việc này, cho nên Diệp Tiên Nhi nợ hắn một tấm ân tình. Thêm việc ông lão……. đương nhiên là ông lão đó vốn không quan trọng, quan trọng ở việc, Diệp Tiên Nhi là người tin vào số mệnh, lúc ông lão kia xuất hiện, tình cờ khiến nàng cảm thấy đây là việc mà ông trời muốn nàng phải làm.

Nàng sắp phải đi rồi. Đến lúc đó, đừng nói đến tình yêu, tình thân, tình bạn nàng cũng đều phải cắt đứt. Có lẽ trước lúc đó, nàng có thể trả ơn cho Diệp Thiên Dật.

Nàng tất nhiên coi trọng sự trong trắng của mình. Nhưng trong tâm trí của nàng, nếu như mất đi những cảm xúc ham muốn, thì kiếp này không thể yêu mến ai nữa, cũng không có khả năng kết hôn sinh con, nàng sẽ dùng tất cả để cống hiến cho đại lục và võ thuật. Bởi vì suy nghĩ như thế, vì thế nàng cảm thấy nàng có thể từ bỏ sự trong trắng của mình, nàng biết rằng từ lúc nhỏ Diệp Thiên Dật đã khao khát bản thân mình. Vì nàng sắp rời xa rồi, có lẽ hết kiếp này ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa, vậy thì hãy thành toàn cho hắn, cũng như vẽ ra một dấu chấm câu cho cả hắn và nàng. Rốt cuộc thì trong những năm nay, cuộc sống của nàng cũng chỉ có một mình Diệp Thiên Dật. Chỉ có điều nàng đang rối rắm một việc, Bạch Hàn Tuyết là bạn gái Diệp Thiên Dật, mà nàng và Diệp Thiên Dật… như vậy sẽ không………

Nước ấm tưới lên người, nàng nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại.

Diệp Thiên Dật đã trả xong món nợ của nhà họ Diệp, Diệp Tiên Nhi đã hỏi, Nguyệt Vô Song nói là nàng đã giúp đỡ rồi, nàng vốn dĩ không muốn tiếp nhận bọn họ, nỗ lực của bản thân có thể trả được hết, nhưng Diệp Thiên Dật đang dần dần trưởng thành, nàng cũng cảm thấy không cần thiết.

Diệp Thiên Dật đang đi đi lại lại không dừng bước trong phòng khách.

Hoảng quá, hoảng, hoảng quá đi!!!!

Lúc chuyện chưa đến thì mong mong đợi đợi, bây giờ chuyện đến chân rồi, thì trong lòng hoảng loạn. Có lẽ đây là lần đầu.

Sau đó, ánh mắt của Diệp Thiên Dật hướng vào chiếc nhẫn không gian của Diệp Tiên Nhi để trên bàn trà. Sau đó hắn cầm nó lên, đưa tay ra, Vô Thượng Thánh Tâm Liên xuất hiện trên tay hắn.

“Ngày mai chắc là ngươi phải đi rồi.”

Diệp Thiên Dật thở dài một hơi, tự mình lẩm bẩm: “Đến lúc đó, đợi ta đến Nguyệt Thần Cung tìm ngươi.”

Sau đó, hắn đặt Vô Thượng Thánh Tâm Liên vào chiếc nhẫn không gian của nàng.

Hắn có hệ thống, hắn có những thứ đồ tuyệt vời, nhưng có rất nhiều thứ mà không thể cho người khác được, đúng, Diệp Tiên Nhi để cái này lại ở đây, Diệp Tiên Dật có thể cho Diệp Tiên Nhi bảo vật của mình, nhưng con đường tu luyện chỉ mỗi bảo vật thôi sao? Huống hồ Diệp Tiên Nhi là người rất kiêu ngạo ……..

Nàng cần phải đến một nơi rất mạnh mẽ để thực sự hoàn thiện bản thân và có thể trở thành một người tài giỏi hàng đầu ở đại lục.

Mặc kệ có hoảng loạn hay không, dù sao thì trong lòng Diệp Thiên Dật đã mặc định coi Diệp Tiên Nhi là người phụ nữ của mình. Vậy thì sớm muộn gì cũng muốn đúng không?

Nghĩ đến đây hắn thở phào nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment