Nói thật lòng, Diệp Thiên Dật lại cảm thấy những lời người tài xế này nói rất có lý.
Huyền Thiên Thánh khí quá lợi hại, có người quả thật không dám để nó ở lại bên mình! Sẽ rước lấy họa diệt thân.
Vậy nên nói, so với việc mỗi ngày đều phải suy nghĩ lo lắng căng thẳng về việc này, không bằng quang minh chính đại mang Huyền Thiên Thánh Khí bán đấu giá ra bên ngoài, Huyền Thanh Thánh Khí đấy! Cái này nếu bán đấu giá ra bên ngoài, vậy cũng có thể thu hút được bao nhiêu cường giả, bao nhiêu thế lực? Rồi lại có thể trao đổi về được bao nhiêu tài nguyên vô giá? Không thể tưởng tượng được!
Những tài nguyên đó có thể thay đổi được số phận của rất nhiêu rất nhiều người, thay đổi địa vị của gia tộc, hơn nữa lại không có nguy hiểm, bởi vì ngươi đã bán Huyền Thiên Thánh Khí rồi.
Nhưng nếu như ngươi nắm giữ Huyền Thiên Thánh Khí trong tay, những gì lớn mạnh được chỉ là một người, tuy nói rằng một người đắc đạo cả họ được nhờ, nhưng mà, làm sao ngươi có thể đắc đạo được? Ngươi dám mang Huyền Thiên Thánh Khí ra mà thách thức người khác không? Ngươi không dám. Vậy không bằng đổi cho người khác thăng thiên, bán đi!
Chuyện này đặt lên lợi ích của gia tộc là một lựa chọn hoàn toàn sáng suốt.
Vậy nên, Diệp Thiên Dật cảm thấy rất có khả năng đó.
Vả lại có vài chuyện, đó thật sự không phải có lỗ trống thì gió mới vào. Ví như trong truyền thuyết, truyền thuyết sao có thể truyền từ đời này sang đời khác? Là chuyện vô căn cứ sao? Không nhất định vậy.
“Bác tài xế, là Huyền Thiên Thánh Khí gì vậy?”
Diệp Thiên Dật nói.
Muốn biết ư, phải đến một thành phố, làm sao mới có thể có được nhiều tin tức hơn?
Không phải đi tìm một gia tộc nào đó, cũng không phải đi tìm một ai đó, ngươi chỉ cần lên một chiếc taxi, nói chuyện với bác tài xế, về cơ bản, tất cả những tài xế taxi đều sống ở đây rất lâu rồi, những người mà tài xế taxi này va chạm cũng có nhiều mặt, nói chuyện cũng rất nhiều, tin tức cũng quá nhiều!
Ví dụ như đến thành phố này, ngươi muốn tìm một câu lạc bộ, nhưng là câu lạc bộ nào ở đâu chứ? Trên mạng tìm không thấy, vậy ngươi bắt taxi, tán gẫu với tài xế, ngươi sẽ biết được.
Hơn nữa, thường là rất đúng.
Có những người có vài chuyện không dám nói, nhưng tài xế tuy không dám chắc đúng sai, nhưng hắn dám nói, đây chính là nguồn tin mà Diệp Thiên Dật mong muốn. Trước tiên không cần biết thật giả, kiểm tra sau, chuyện này rốt cuộc cũng rất gần với chân tướng rồi,
“Chuyện này... ta cũng không rõ lắm, hình như là sách gì đó? Không hiểu lắm không hiểu lắm.”
Diệp Thiên Dật: “......”
“Cấm Ma Thư?”
“́y! Hình như đọc là như vậy, ta cũng không chắc nữa, ta chỉ nghe đồn thôi, chỉ là tiện thể tán gẫu thôi!”
Bác tài xế cười nói.
Diệp Thiên Dật cười, nói: “Không sao, con người ta cũng thích tán gẫu, vậy bác tài xế biết thứ đó ai đã được ai đấu giá trúng không?”
“Chuyện này sao ta biết được, ha ha ha, nhưng mà nghe nói,... ta chỉ nghe nói thôi nhé, là được người của đế quốc Thiên Tuyết chúng ta mua rồi, nhưng mà ai biết được, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua rồi, đó là chuyện của mấy trăm năm rồi.”
Diệp Thiên Dật hơi nhíu mày.
“Đúng vậy thật.”
Nhưng Diệp Thiên Dật lại có được một tin tức kinh thiên động địa! Tin này chính là... Lý gia đã từng bán đấu giá Huyền Thiên Thánh khí này, Diệp Thiên Dật cảm thấy đó chính là Cấm Ma Thư.
Vậy ít ra, Lý gia phải có tin tức chứ? Đây là tin tức mà Diệp Thiên Dật có được sát sao nhất.
Lý gia!
Nếu như có thể vào được Lý gia sau đó từ từ xem thử có thể tiếp cận thông tin này không thì sao?
Tuy chuyện bán đấu giá là bảo mật, hơn nữa lại qua rất nhiều năm rồi, nhưng muốn biết được, đây là mấu chốt khiến Lý gia, vả lại là Huyền Thanh Thiên Thánh Khí, nên bọn họ chắc chắn ghi chép rất tỉ mỉ.
Người năm đó bán đấu giá Huyền Thiên Thánh Khí, có lẽ dung mạo quái dị, có thể mang mặt nạ, có thể không biết hắn là ai, nhưng mà... chỉ cần có một chút manh mối, vậy là tin tốt rồi.
“Đến rồi, trước mặt mấy trăm mét chính là Vương gia rồi, gần chỗ này đông đúc quá, ta không qua nữa vậy.”
Bác tài xế nói.
“Được, cảm ơn bác tài xế.”
“Hầy, chuyện nhỏ!”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi xuống.
Bây giờ là giữa trưa, là giờ cơm trưa, người trên mỗi con đường ngõ hẻm đều rất đông, chờ đèn giao thông, ngươi phải chờ đến hai lượt mới có thể qua được, trước một cửa tiệm, xe đỗ khắp nơi.
Sở dĩ đế quốc Thiên Tuyết tên là đế quốc Thiên Tuyết, là bởi vì khí hậu của đế quốc này tương đối lạnh, một năm bốn mùa cơ bản chỉ có xuân và đông, hơn nữa, cảnh tuyết ở đây cũng đẹp vô cùng.
“Vương gia.”
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn cao hơn trăm tầng ở xa xa phía trước!
Tập đoàn Vương thị!
“Có phải đưa ta đến sai chỗ rồi không?”
Nơi mà Diệp Thiên Dật muốn đến là Vương gia, không phải cơ sở doanh nghiệp của Vương gia, nhưng mà bác tài xế này cảm thấy bản thân là người buôn bán, nên mới đến tập đoàn Vương thị này cũng là chuyện thường tình, không sao cả, bên trong tập đoàn Vương thị chắc chắn có người nói chuyện được, cũng như nhau!
Sau đó Diệp Thiên Dật đi thẳng đến.
“Hoan nghênh đến với tập đoàn Vương thị, xin hỏi ngươi có hẹn trước chưa?”Một cô gái xinh đẹp giữ Diệp Thiên Dật lại cười nói.
Đẹp trai quá!
Wow wow wow.
Ngươi đẹp trai này là của nhà nào vậy, vừa nhìn đã thấy không phải là người bình thường, có lẽ là công tử của nhà nào đó, vậy cứ tiếp đãi cho thật tốt đã.
“Ta tìm quản lý của các ngươi, chính là người quản lý lớn nhất, làm phiền giúp ta nói một tiếng.”
“Ừ.”
Nàng làm việc ở đây lâu như vậy rồi, chưa bao giờ nghe thấy những lời như vậy.
“Ngươi tìm Hoa tổng phải không?”
“Hoa tổng là ai? Chủ tịch à?”
“ Ừ, ngươi không biết sao?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Vậy giúp ta nói một tiếng, ta ở đây chờ, phải rồi, cái này đưa cho hắn.”
Diệp Thiên Dật đưa miếng ngọc bội ra.
“Ngươi chờ một lát.”
Bình thường loại người này nàng sẽ làm qua quýt cho xong, không hẹn trước ngươi còn muốn gặp ư? nhưng người này nhìn có vẻ không tầm thường, hơn nữa ngọc bội này, không phải là tình nhân của Hoa tổng chứ?
Phải mau chóng qua đó thông báo đã.
Tầng 141...
Một cô gái mặc đồ văn phòng, sơ mi trắng, áo khoát đen, chỉnh tề, hừ hừ, váy ôm sát mông đang ngồi ở đó không ngừng dùng máy tính gõ gì đó.
Về lý lẽ, loại nữ cường xinh đẹp tài giỏi như thế này chắc chắn là ‘thức ăn’ của bất cứ nam nhân nào! Cho dù nàng không có cách nào tu luyện, vậy chắc chắn cũng vẫn là ‘thức ăn’ của bất kì nam nhân nào.
Cô gái xinh đẹp thế này, tương đương với vị trí mấy cô gái Thường Hi, Phụng Dao, Hàn Nhã Nhi, Liễu Khuynh Ngữ trong lòng những nam nhân trong giới võ giả.
Nhưng mà cô gái trước mặt, gợi cảm, tri thức, lạnh như băng tuyết, khí chất bất phàm, nói thật lòng, một người như thế này mà là một người bình thường thì cũng thật đáng tiếc, nhưng một nữ nhân như vậy để trong giới võ giả, chắc chắn cũng sẽ khiến những nam nhân đó yêu đến chết.
Cốc cốc cốc.
“Vào đi.”
Nàng lạnh nhạt nói một câu.
Sau đó cô gái đẩy cửa đi vào.
“Hoa tổng, bên ngoài có người tìm.”
Hoa Thanh Hàn ngước lên nhìn nàng một cái.
Mỹ!
“Không biết ạ, một người đẹp trai nhìn có vẻ tuổi tác không lớn lắm!”
“Vương Thiên?”
“ Không phải, không biết!”
“Hôm nay ta không có hẹn, bảo hắn đi đi!”
Hoa Thanh Hàn thờ ơ nói, sau đó cuối đầu chuẩn bị làm việc tiếp.