Diệp Thiên Dật cảm nhận một lát!
Có lẽ là đã đi ra rồi.
“Ừm.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Vậy nhanh lên, chi ít chúng ta cũng phải rời khỏi vị trí này trước.”
“Được thôi!”
Hai ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng đến được nơi có con người.
Cũng không cho là thảm hại, vẫn là dáng vẻ hào nhoáng.
“Tiểu tử thối, chúng ta chia tay ở đây đi!”
An Vũ Tinh và Diệp Thiên Dật rời khỏi ngôi thành đó, ngồi ở một quán ăn, gọi cả bàn đầy những món ngon, An Vũ Tinh lau khóe môi nói.
“Chia tay ư?”
“Ừ, nếu không thì sao? Ngươi còn muốn cùng ta về nhà gặp người lớn à?”
An Vũ Tinh cười dịu dàng nói.
“Không đâu, ta cảm thấy cuối cùng cũng vứt đi được gánh nặng là ngươi rồi, ta còn cười không kịp nữa là!”
“Đức hạnh.”
Nàng nhìn khinh Diệp Thiên Dật: “Phục vụ, tính tiền.”
Sau đó nàng nói với Diệp Thiên Dật: “Chầu này ta mời.”
“Vậy ta phải vui thầm rồi.”
An Vũ Tinh thanh toán xong nhìn Diệp Thiên Dật, nói: “Sau này đến đế quốc Thiên Tuyết rồi, ngươi đến thành Thành Thiên Tuyết tìm Vương gia, ta sẽ nói với họ, bọn họ sẽ cho ngươi một vị trí tốt, ngươi cũng sẽ có được rất nhiều tài nguyên tu luyện, ít ra cảnh giới của ngươi cũng có thể tăng nhanh.”
An Vũ Tinh cầm lấy túi xách.
“Vậy nếu muốn hẹn ngươi thì làm thế nào?”
An Vũ Tinh xoa xoa đầu Diệp Thiên Dật, nói: “Hẹn trên QQ, có thời gian ta sẽ suy nghĩ ha, đi đây, lần sau gặp, cái này ngươi cầm lấy tìm Vương gia.”
An Vũ Tinh đưa cho Diệp Thiên Dật một miếng ngọc bội, sau đó rời đi.
Diệp Thiên Dật nhún vai.
“Hầy, lãng phí mấy ngày trời, mà bất kì tin tức gì về Cấm Ma Thư cũng chẳng có được, nhưng mà ta cứ cảm thấy người này có hiểu một ít về Cấm ma Thư, cũng coi như là có thu hoạch.”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
“Xin chào anh đẹp trai, cho hỏi có phải ngươi thanh toán không?”
Một cô gái bước đến.
“Hả? Cô gái xấu xa lúc nảy chưa thanh toán sao?”
“Nàng thanh toán rồi... thanh toán tiền hai chai rượu, mới đi khỏi quầy lễ tân, chầu cơm này chưa thanh toán.”
Diệp Thiên Dật: “... ”
Chết tiệt! Thối tha không biết liêm sỉ!
Hắn chán nản cười.
“Được, quẹt thẻ!”
Đi ra phía ngoài, Diệp Thiên Dật hít thở không khí khá ô nhiễm trong thành thị, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất an lòng ở thành thị này.
“Vậy tiếp theo nên đi đâu đây?”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.
Hiển nhiên là đi theo dấu vết của An Vũ Tinh là được nhất, nhưng Diệp Thiên Dật sợ từng bước từng bước sẽ sai An Vũ Tinh này chắc chắn không phải thứ gì tốt lành, Diệp Thiên Dật thật sự không thể chắc chắn được nảng rốt cuộc có biết về Cấm Ma Thư không, tính khả năng không lớn, chuyện này phải may mắn bao nhiêu?
Nhưng mà... manh mối này tốt nhất đừng mất đi.
Nàng bảo mình đi tìm Vương gia, vậy Diệp Thiên Dật sẽ đi tìm Vương gia, cứ thuận theo đường này từ từ tra, tiện thể có thể biết được An Vũ Tinh này là người thế nào, Vương gia đó là gia tộc ra sao, nàng có thể sắp xếp cho bản thân một nơi tốt thế nào!
Hơn nữa, đó là Thành Thánh Thiên Tuyết, chủ thành của đế quốc Thiên Tuyết, Diệp Thiên Dật đi đến đó chắc là ổn.
Lên một chiếc máy bay, Diệp Thiên Dật đi về hướng thành Thánh Thiên Tuyết.
Một ngày sau, Diệp Thiên Dật xuống sân bay thành Thánh Thiên Tuyết, sau đó hắn gọi một chiếc xe.
“Bác tài xế, đi Vương gia!”
Tài xế đó nhìn Diệp Thiên Dật một cái, thấy hắn đẹp trai như vậy, vừa nhìn liền cảm thấy không đơn giản, cũng chẳng nói gì.
“Soái ca là người của Vương gia?”
Tài xế hỏi một tiếng.
“À không phải, ta đến tìm người bạn, lần đầu đến đế quốc Thiên Tuyết này, không rành ở đây lắm.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Hóa ra là vậy, Vương gia này không đơn giản đâu.”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Còn không phải sao, nếu không ta cũng chẳng đến đây!”
“Nếu ngươi đã có bạn Vương gia, vậy chắc chắn cũng không đơn giản, rất ít khi có thể có được một khách hàng không đơn giản như ngươi!”
Tài xế cười nói.
“Vậy có gì không đơn giản chứ, đều hai mắt một mũi, như vậy cả!”
“Ồ, vậy cũng không giống, các ngươi phi thiên độn địa, có thể sống mấy ngàn năm, bọn ta là tầng lớp thấp kém nhất xã hội, tu luyện không nỗi, vì sinh kế mà bôn ba.”
Diệp Thiên Dật cười một cái.
Quả thật đây là chỗ không thể phủ nhận được.
“Bác tài xế, hỏi một chút, thành Thánh Thiên Tuyết này có lập gia đình không?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Lập gia đình? Có, nhưng chỉ là gia tộc nhỏ, đến một phần trăm vương gia cũng không đến.”
Diệp Thiên Dật sờ sống mũi.
Lẽ nào gia tộc An Vũ Tinh là một gia tộc nhỏ? Không phải chứ? Nếu không dựa vào dung mạo của nàng, sớm đã bị những khách sang làng chơi, các công tử bá chiếm rồi, chối đối việc lập gia đình cũng không có cách phản kháng.
“Vậy vương gia thì sao?”
“Vương gia này là gia tộc Bát Đại Nhất Lưu, gia tộc Bát Đại Nhất Lưu này đại khái ngang với tiên môn của tông môn. Còn có gia tộc Tứ Đại Siêu Cấp, gia tộc Tứ Đại Siêu Cấp này ngang với hoàng môn của tông môn, thật sự rất mạnh, còn có hai gia tộc Đại đế cấp, hai gia tộc này thậm chí đến ngang với tông môn đế cấp, vô cùng đáng sợ, cũng biến tướng ngang với tông môn rồi, nếu không thì đế quốc Thiên Tuyết chúng ta cũng không thể là đệ nhất đại đế quốc được đúng không?”
Bác tài xế cười.
“Nói chí phải.”
Diệp Thiên Dật cười.
“Soái ca đến Vương gia buôn bán à?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Vương gia này là gia tộc giàu có thứ hai trong cả đế quốc Thiên Tuyết này, tiền của gia tộc này có lẽ có thể nuôi sống mấy trăm triệu người cơ, khoa trương quá rồi, nghe nói, bàn ghế nhà bọn họ đều làm bằng vàng, bát ăn cơm cũng là vàng ròng làm nên, trên mặt một cái đèn treo cũng đã, mấy chục viên kim cương rồi, ngươi nói xem, một bao gạo chúng ta bốn năm mươi đồng, lại nói một bao gạo bọn họ cả mấy vạn, thật là, người so với người tức chết được.”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Vậy thì sao chứ? Thế không phải làm cho người bình thường có thể sống lâu hơn sao?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Sống tốt, nghĩ cũng không dám nghĩ đến!”
“Vậy mà mới giàu thứ hai à? Vậy giàu nhất là gia tộc nào?”
“Lý gia, Lý gia này thậm chí là ngân khố của đế quốc Thiên Tuyết đấy, đế quốc Thiên Tuyết này nếu không có vốn của Lý gia duy trì, nói thật lòng, chẳng phát triển được như bây giờ đâu, hơn nữa Lý gia có một thứ bán đấu giá rất to rất nổi tiếng, nghe nói, nhiều năm trước bảng đấu giá đấu giá cả Huyền Thiên Thánh Khí.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Diệp Thiên Dật nhún mày.
“Chuyện này không thể nào chứ? Huyền Thiên Thánh Khí có được rồi vậy chắc chắn phải nắm trong tay mình, sao có thể bán đấu giá ra bên ngoài chứ?”
“Đây là chuyện có thật, Huyền Thiên Thánh Khí này tuy mạnh, nhưng bọn họ không có bản lĩnh giữ nó trong tay đúng chứ? Cho dù có thể dùng, mạnh hơn được là một người, chứ không phải một gia tộc, ngươi nói xem bán đấu giá rồi, người khác cũng không thể âm thầm giết bọn họ, tranh đoạt rõ ràng, nghe nói do nước cờ này của Lý gia rất tốt, Huyền Thiên Thánh Khí này khiến cho bọn họ có được của cải, trực tiếp thiết lập nền tảng hào môn đỉnh cấp, từ đó phát ra không thể thu về.