Lý Thiên Sư nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên Dật liền khựng lại.
Ngươi còn không biết là ai cứu ngươi? Hay là ngươi đang giả ngốc vậy? Rốt cuộc người này là cái gì vậy?
"À... cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ lắm." Lý Thiên Sư đại khái hiểu ra được điều gì đó.
Tên nhóc này không biết ai là người ra lệnh bảo vệ hắn, vậy có nghĩa là người kia muốn âm thầm bảo kê cho hắn. Thậm chí hắn còn không biết thân phận thật sự của người bảo kê mình. Nếu người kia đã không muốn cho hắn biết danh tính của mình thì Lý Thiên Sư cũng sẽ không tiết lộ.
"Đợi đã, tiểu đệ thối! Tiểu đệ thối!"
An Vũ Tinh vượt lên rồi khoác lấy vai Diệp Thiên Dật.
"E hèm! Cô gái, ta đang có chuyện cần nói với anh bạn này!"
Lý Thiên Sư ho khăn nhìn An Vũ Tinh một cái.
"Có gì để nói chứ, hai người đàn ông thì có gì để nói với nhau? Mà này ông già, ngươi là ai? Tiểu đệ thối, hắn là người ngươi tìm về hả?" An Vũ Tinh hỏi.
"Ta cũng không biết." Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu.
"E hèm, ta chính là..."
"Thôi được rồi! Thôi được rồi! Dù sao thì ta cũng rất cảm ơn ngươi, hai người có gì cần nói thì cứ nói đi."
An Vũ Tinh đang cầu nguyện cho tên Thiên Sư này phải có đầu có một chút, đừng đem chuyện của hoàng thất nói ra.
Mà đúng thật ông ta vẫn còn chút đầu óc.
"Cái đó... anh bạn nhỏ này, nếu như sau này có ai tìm ngươi hỏi về Vương gia hay là ta thì ngươi có thể nói tốt vài câu giúp ta không?"
Lý Thiên Sư cười nịnh nọt.
"À..." Diệp Thiên Dật vuốt mũi một cái: "Nhưng mà ta không biết ngươi là ai."
"Anh bạn à, ngươi cứ bảo là Lý Nhân, Lý Nhân của Lý gia là được."
Lông mày của Diệp Thiên Dật khẻ giật: "Lý gia? Ngươi là người của Lý gia?"
"Cũng coi là vậy đi. Thôi cứ vậy trước nhé, ta phải đi rồi."
"Đợi đã, tiền bối còn chưa nói cho ta biết ai là người muốn bảo vệ ta cơ mà."
Diệp Thiên Dật truy hỏi.
Nếu người này là người của Lý gia... vậy có nghĩa không phải là người của Thường Hi phái tới, vậy còn có thể là ai?
An Vũ Tinh?
Diệp Thiên Dật đưa mắt nhìn sang An Vũ Tinh đang đứng ở phía xa.
Có thể là nàng sao? Diệp Thiên Dật không dám chắc chắn.
"Vậy... vậy không nói nữa. Tạm biệt ngươi, sau này lại gặp."
Sau đó Lý Thiên Sư rời đi.
"Thật khó tin!"
An Vũ Tinh chạy tới bên cạnh Diệp Thiên Dật.
"Ta nói ngươi đó, ngươi giấu cũng kỹ đấy. Nếu không phải xảy ra chuyện lần này thì ta đây cũng nhìn không ra luôn." An Vũ Tinh nháy mắt với Diệp Thiên Dật.
Cặp mắt xinh đẹp của Hoa Thanh Hàn cũng đang nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
"Tại sao phải che giấu?"
"Chuyện này... tại vì..."
Diệp Thiên Dật gãi đầu: "Tại vì ta quá ưu tú rồi, nên khiêm tốt một chút vẫn tốt hơn đúng không?"
"Vậy à? Bây giờ chị đây không tin lời nói nào của ngươi nữa, lúc nào cái miệng ngươi cũng là chiếc xe chở pháo nổ hết. Mau nói ta nghe, có phải ngươi phạm tội gì ở bên ngoài không?" An Vũ Tinh chỉ tay vào Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật vội lắc đầu: "Móe! Sao ta có thể phạm tội gì chứ? Ta không nói chuyện với các ngươi nữa."
"Ngươi cố tình che giấu tu vi thì chắc chắn phải có lý do gì đó... ngươi... ngươi có phải là hắn không?"
Hoa Thanh Hàn đang nhìn Diệp Thiên Dật, nàng đột nhiên cất tiếng hỏi.
"Hả?"
Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.
"Là sao?"
"Ngươi có phải là Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông không?"
Hoa Thanh Hàn nói.
Diệp Thiên Dật: "..."
"Đúng! Đúng! Đúng! Ngươi có phải là tên Diệp Thiên Dật đó không?"
An Vũ Tinh gấp gáp hỏi.
Nói thật, các nàng có muốn điều tra cũng rất khó tra ra được sự thật. Bởi vì trên mạng không có bất kỳ hình ảnh nào của hắn. Còn muốn hỏi những người từng gặp qua Diệp Thiên Dật thì trừ khi bây giờ An Vũ Tinh chụp hình hắn rồi mang đi hỏi thì may ra có khả năng, nhưng mà... ai từng gặp qua hắn chứ? Dược Hoàng Tông hay Dược Thần Tông?
Dù sao đi nữa thì người mà hai nàng nghi ngờ chính là hắn, nhưng tại sao lại cảm thấy chuyện đó có khả năng thật sao?
"Không phải." Diệp Thiên Dật vội lắc đầu: "Người ta lợi hại như vậy ta làm sao sánh bằng được? Diệp Thiên Dật kia có thể đánh bại Dược Hoàng Tông chỉ với một tông môn mới mở trong vài tháng ngắn ngủi, đây là một truyền thuyết rồi. Ta thì chỉ là một người bình thường thôi, giải quyết được đám người Vương gia cũng vì ta dùng độc. Nếu không nhờ vậy thì ta có gì để đấu với Vương gia chứ? Hai người đừng có nghĩ ta lợi hai như vậy được không?"
"Nhưng mà ta cũng nghe nói rằng tông chủ của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông đã rời khỏi tông môn rồi." An Vũ Tinh nói.
Hoa Thanh Hàn gật gật đầu: "Ừ, ta cũng từng nghe qua, cái tên tông chủ của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông vô cùng đẹp trai."
An Vũ Tinh nói tiếp: "Ta còn nghe nói, tên tông chủ đó còn rất giỏi dùng độc, lúc trước dù cho là Thần Phong Tông hay Dược Hoàng Tông đều bởi vì độc của hắn mà bại! Mà ngươi lại là người am hiểu về độc!"
Hai cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: "..."
"Không phải mà... Diệp Thiên Dật kia lợi hại tới vậy thì sao lại là ta được? Ta cũng mong ta là hắn đây! Mà dùng độc là thủ đoạn quen thuộc của võ giả, ta biết dùng thì cũng đâu có gì là lạ?"
Diệp Thiên Dật giải thích.
"Được rồi, nếu ngươi nói không phải thì là không phải."
An Vũ Tinh nhún vai.
"Thì đấy, nếu ta mà là Diệp Thiên Dật kia thì ta giấu làm gì chứ? Đúng không?"
An Vũ Tinh gật đầu: "Ừ, ngươi nói cũng có lý. Vậy sau khi ngươi rời đi rồi thì tông môn không có ai quản nữa à?"
"Có, chắc chắn là có..." Diệp Thiên Dật nói được một nửa bồng dừng lại, sau đó hắn nhìn sang An Vũ Tinh.
Người phụ nữ này đang nhìn hắn cười xấu xa, mà Hoa Thanh Hàn ở kế bên cũng đã khẳng định được: Hắn chính là người đó!
"Có... chắc chắn là có... mà nhỉ. Cho dù ta không phải là Diệp Thiên Dật kia nhưng người ta tính toán giỏi như vậy thì chắc chắn biêt sắp xếp ổn thoải rồi, đúng không?"
Diệp Thiên Dật ngại ngùng nói.
"Chậc chậc!"
An Vũ Tinh đi một vòng quanh Diệp Thiên Dật.
"Ngươi còn giả vờ làm gì?"
Sau đó nàng nhéo lấy lỗ tai của Diệp Thiên Dật.
"Đừng! Đừng mà! Bà chị tra nữ à, ta muốn khiêm tốn một chút thì có gì sai chứ?"
Diệp Thiên Dật phát hiện ra: phụ nữ là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này.
Sau này phải cố gắng đừng chọc giận phụ nữ.
"Thật sự ngươi là Diệp Thiên Dật kia sao?"
Hoa Thanh Hàn kinh ngạc nhìn hắn.
Thành thật mà nói, Diệp Thiên Dật luôn là một thần tượng của Hoa Thanh Hàn. Nàng cảm thấy trên thế giới này không thiếu gì thiên tài, nhưng Diệp Thiên Dật còn trẻ tuổi như vậy mà đã tạo nên truyền thuyết này đến truyền thuyết nọ. Trước khi biết tới hắn, nàng luôn cho rằng trên đời này không có ai làm được như vậy.
Thật bái phục!
Nhưng nàng không nghĩ tới rằng Diệp Thiên Dật này lại chính là người kia...
Sao hắn có thể mặt dày như thế?
Diệp Thiên Dật thở dài: "Được rồi! Được rồi! Người đó chính là ta, là ta!"
"Hứ! Đi đi đi!"
An Vũ Tinh kéo cánh tay của Diệp Thiên Dật.
"Ngươi lại muốn làm gì vậy chị gái?"
"Nếu ngươi là tên Diệp Thiên Dật kia thì ta đây rất vừa ý, ta sẽ miễn phí hẹn họ với ngươi một lần."
Diệp Thiên Dật: "..."