Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1393 - Chương 1388: An Vũ Sương Chấn Kinh

Chương 1388: An Vũ Sương chấn kinh
Chương 1388: An Vũ Sương chấn kinh

Đội ngũ của Diệp Thiên Dật cũng có thể xem như có một người hắn tuyệt đối tin tưởng rồi!

Ngược lại cũng không thể nói tuyệt đối tin tưởng đi, ít nhất khiến hắn yên tâm hơn so với người khác.

“Cho ngươi nè.”

Diệp Thiên Dật đưa cho An Vũ Sương một bình đan dược.

“Đây là?”

An Vũ Sương mở bình ngọc ra, lấp tức một luồng dược lực cường đại truyền ra.

“Đan dược cửu giai?”

Đồng tử của nàng hơi co rút.

Không phải là nàng chưa từng nhìn thấy đan dược cửu giai, đan dược cửu giai nàng cũng có, dù sao thân phận của nàng cũng bày ra đó, nhưng mà...Một bình đan dược cửu giai này thoạt nhìn dường như thật sự bất phàm, hơn nữa dường như nàng chưa gặp qua.

Vết thương của nàng kỳ thực rất nghiêm trọng, dù sao cũng là vết thương do Thái Cổ Thần Vương cảnh gây ra cho nàng, nếu như khôi phục thì không vấn đề gì, nhưng ở trong này tuyệt đối không có thời gian để khôi phục, nàng đem đến vài bình đan dược cửu giai, nhưng mà nói thật, có thể điều trị thương thế này chỉ có đan dược bát giai, nàng ăn rồi, hiệu quả không phải rất lớn! Dù sao cũng là vết thương Thái Cổ Thần Vương cảnh gây ra.

Mà Diệp Thiên Dật đưa đan dược cửu giai cho nàng là có ý gì?

“Đan dược này có thể trị được vết thương của ngươi.”

Diệp Thiên Dật nói.

Kỳ thực phép tạo hóa của Diệp Thiên Dật là cách tốt nhất, nhưng đáng tiếc là, An Vũ Sương người ta là Thái Cổ Thần Vương cảnh, phép tạo hóa của Diệp Thiên Dật một tên Thần Vương cảnh nho nhỏ thực sự làm không nổi.

“Ngươi tại sao muốn cho ta?”

An Vũ Sương hỏi.

Đây là đan dược, không phải là độc đan, nàng chắc chắn! Nhưng nói thật, nàng cũng sẽ lo lắng người này động chân động tay vào bên trong đan dược này, dù sao có như thế nào, bọn họ mới chỉ quen biết hai ngày này, cũng không có cái gì gọi là sinh tử chi giao, cũng không phải là bạn bè chân chính... Dựa vào cái gì lại muốn cho mình đan dược cửu giai trân quý thế này? Nàng không thể nhận.

“Ngươi là đồng đội của ta, ngươi bị thương, ta cho ngươi đan dược trị thương, rất bình thường mà.”

An Vũ Sương ném lại cho Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật giơ tay nhận lấy, vẻ mặt sững sờ.

“Không cần thiết.”

“Ách___”

Diệp Thiên Dật sờ chóp mũi.

“Vì sao? Ngươi lo lắng ta động tay động chân bên trong đan dược này?”

“Cũng có, nhưng đồng thời ta cũng không thích lấy đồ của người khác.”

“Ta nói này chị đại, đây gọi là lấy đồ của người khác? Ta chỉ là đơn thuần muốn giúp ngươi thôi mà, thật sự không được, ngươi lấy đồ đổi với ta cũng được, trị khỏi thương thế của bản thân mới là điều quan trọng.”

Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không cần đâu.”

“Chẹp chẹp chẹp.”

Diệp Thiên Dật nhìn nàng lạnh lùng.

“Có phải là không có ai đối tốt với ngươi, ngươi không quen phải không?”

Câu này của Diệp Thiên Dật lại một lần nữa khiến cho nội tâm của nàng run rẩy.

Có phải là... không có ai đối tốt với ngươi??

Rất nhói lòng.

Nhưng mà nói thật, dường như...

“Được rồi được rồi, đùa chút thôi, nêu như ngươi không yên tâm thì không đưa ngươi nữa, đan dược cửu giai, lại không phải là đồ rách nát ngoài đường, ta còn luyến tiếc cho ngươi đây này.”

Diệp Thiên Dật nói một câu, sau đó nhún người nhảy lên mái nhà ngồi xuống.

An Vũ Sương ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, sau đó thả người hạ xuống.

Sau đó khóe miệng nàng giật giật một lát.

Nhìn thấy nơi này, nàng càng tin chắc rằng người này không lâu trước đó mới đến Hoang Cổ Thương Khung.

Người này đang làm gì?

Hắn ở trên mái nhà này bày ra một nồi lẩu đang nấu, bên cạnh là các loại thịt bò, thịt cừu, rau sống, tôm vv... Dầu ớt đỏ kia thoạt nhìn thật là thèm.

Diệp Thiên Dật lấy đũa lật qua lật lại, sau đó nhìn về phía An Vũ Sương, nói: “Ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”

An Vũ Sương đứng ở đó...

Người này, hắn có lẽ sẽ không ngồi ở đây ăn lẩu lâu như vậy rồi chứ? Hắn có vấn đề gì à?

Không đúng!

Đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là, cảnh giới của hắn chỉ là Thần Vương cảnh, ở nơi này, việc bình thường hắn có thể làm chỉ có phóng thích lực lượng không gian không ngừng chạy trốn, nhưng hắn lại ngồi đây ăn lẩu, cho dù ngươi là Thái Cổ Thần Vương cảnh cũng không dám như vậy ở trong này, người này... có vấn đề gì vậy?

Hoặc là nói... Hắn dựa vào cái gì dám làm như vậy?

Nhưng sự thật nói cho nàng biết, quả thật trước mắt hắn rêu rao như vậy một chút sự tình đều không có, ngược lại là nàng một Thái Cổ Thần Vương cảnh lại bị thương.

Chuyện này??

Có chút nghi ngờ đời người, thế giới quan của nàng muốn sụp đổ rồi.

Lẽ nào nguyên nhân chính là bảo vật của hắn bị người khác mơ ước? Nhưng là có bảo vật gì có thể làm được thế này? Huyền Thiên Thánh Khí trong tay hắn đều không thể khiến hắn mạnh như vậy? Thật sự kỳ lạ.

“Ngươi vẫn luôn ngồi ở đây ăn lẩu?” An Vũ Sương hỏi.

“Không có nha, ngươi không thấy ta vừa mới nấu sao?”

Cái này không quan trọng...

Sau đó Diệp Thiên Dật đứng dậy nói: “Gì nhỉ, trước tiên ngươi ăn đi, ta suýt nữa quên chính sự, nhớ thả giúp ta nhiều thịt gà, ta không thích ăn thịt cừu, ta xong việc quay lại ăn, à đúng rồi, đây là tương vừng, ngươi thích ăn không? Ta thích.”

Diệp Thiên Dật thả tương vừng ở đó, sau đó xách quần nhún người nhảy xuống dưới.

An Vũ Sương: “.... ”

Nàng... nói thật, đời này nàng chính là không thể nhìn thấu một người thanh niên hai mươi mấy tuổi như vậy, người này thật sự là Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông kia sao?

Nàng không biết!

Nhưng nếu như có cơ hội đi ra, nàng nhất định có cơ hội điều tra được! Tra ra ngoại hình của tông chủ Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông cũng không phải chuyện gì khó khăn, đối với nàng mà nói là như vậy, nàng cảm thấy rất giống, hơn nữa nếu như tông chủ Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông kia nàng nhìn không thấu, nàng cảm thấy có thể trong lẽ thường.

Có điều, bây giờ nàng phải làm gì?

An Vũ Sương nhìn Diệp Thiên Dật phía dưới đứng trên đường lớn vẫn không nhúc nhích, sau đó nàng nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Thiên Dật.

“Hô___”

Diệp Thiên Dật thở dài một hơi, sau đó mở mắt ra, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một mạt nụ cười tự tin mà tà mị, sau đó chân phải của hắn hơi đạp.

Soạt____

Trong nháy mắt, dưới chân Diệp Thiên Dật một Thái Cực Đồ m Dương lớn mấy chục mét hiện ra ở đó, bởi vì trong đêm tối, ánh sáng trắng và ánh sáng đen này phá lệ sáng ngời, dưới chân Diệp Thiên Dật, Thái Cực Đồ m Dương đang xoay tròn, nói thật, vô cùng đẹp trai.

Sau đó nàng nhìn thấy hai con rồng một đen một trắng đang quay cuồng trong Thái Cực Đồ kia!

“Đây là.... m Dương Song Sinh trận!”

Đồng tử An Vũ Sương hơi co lại.

Cái này nàng có biết, nàng là kiểu bình thường nói năng thận trọng, không có hứng thú gì, không khác mấy so với Hàn Nhã Nhi, từ sáng đến tối rất đoan trang, đối với nàng mà nói, cách giải trí mỗi ngày của nàng thực ra chính là đọc sách, tìm đọc các loại sách từ xưa đến nay, cho nên kiểu người này, kiến thức của nàng nhất định vô cùng rộng, hơn nữa kiểu người này, nội tâm của nàng cũng vô cũng trầm tĩnh, khó mà dao động, ngươi sẽ cảm thấy thái quá!

ĐM! Một cô gái chính trực trẻ trung, bình thường chính là đọc sách, nói năng thận trọng, làm sao làm được? Ngươi không nhàm chán sao?

An Vũ Sương lúc này thật sự chấn kinh, m Dương Song Sinh trận là một loại trận pháp đỉnh cấp, lúc đó nàng thậm chí còn đặc biệt đi học trận pháp này, tiêu tốn không ít thời gian, cũng thiết lập nên một m Dương Song Sinh trận cực lớn trên địa bàn của nàng, mà bây giờ, làm sao nàng nhìn thấy... m Dương Song Sinh trận Diệp Thiên Dật phóng thích này lại giống như đúc như vậy? Nàng nhớ lúc đó nàng tiêu tốn tròn vẹn ba ngày mới thành công? Là nàng nhìn nhầm rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment