Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1394 - Chương 1389: Hắn Rốt Cuộc Là Ai!

Chương 1389: Hắn rốt cuộc là ai!
Chương 1389: Hắn rốt cuộc là ai!

An Vũ Sương tỉ mỉ nhìn qua, nàng tin chắc bản thân không nhìn nhầm!

Trận pháp này rất nhanh đã tan biến rồi, biến mất là vì ẩn mình đi rồi, mà nếu như một khi có người tiến vào trong trận pháp này, vậy chính là gặp nguy hiểm rồi!

Hơn nữa, trận pháp này đối với Thái Cổ Thần Vương cảnh thậm chí đều tồn tại tính uy hiếp vô cùng lớn!

Hắn trong nháy mắt tạo ra một trận pháp cường đại?

Không không không! Có lẽ không phải, đây có lẽ là bản thân sắp hoàn thành rồi, vừa nãy chỉ là đi hoàn thiện một bước cuối cùng mà thôi!

Nhưng ngay cả như vậy, mấy tiếng một cái trận pháp, hắn cũng rất mạnh!

Người này, hắn thực sự rất thần bí!

Sau đó Diệp Thiên Dật rời đi, đi đến một vị trí khác, chân phải hơi đạp.

Soạt___

Một ngọn lửa bắn ra.

Theo ngọn lửa này, còn có một con rồng lửa.

An Vũ Sương: ???

“Long Thần Chân Viêm trận?”

Lần này nàng thật sự kinh ngạc.

Hắn hoàn thành hai loại trận pháp đỉnh cấp này trong thời gian ngắn?

Cường giả mạnh về phương diện này mà nàng quen biết đều không làm được việc hoàn thành hai loại trận pháp này trong mấy tiếng!

Sau đó cái thứ ba.... ...

“Huyết Sát trận!”

An Vũ Sương: “.... ”

Sau đó nàng lại phát hiện.... nàng sai rồi!

Người này thật sự không phải là mấy tiếng hoàn thành hai trận pháp, hắn đang thuấn phát đại trận đỉnh cấp! Thậm chí thuấn phát loại trận pháp này có thể tạo thành thương tổn trí mạng với Thái Cổ Thần Vương cảnh!

Thậm chí còn có rất nhiều trận pháp nàng căn bản không biết! Nhưng mà cảm thấy mạnh đến đáng sợ!

Người này, hắn làm sao có thể.... ..

Trong thời gian ngắn, mấy chục trận pháp đỉnh cấp được hoàn thành!

An Vũ Sương thật sự là chấn kinh!

Trong thời gian ngắn, mười mấy trận pháp hiếm thấy trên đời được hoàn thành, hắn thuấn phát đại trận, hắn có thể ngưng tụ nhiều đại trận đỉnh cấp như vậy, lẽ nào hắn đã nhận được truyền thừa nào đó của trận pháp sư đỉnh cấp?

Nhưng cho dù là trận pháp sư đỉnh cấp, cũng không thể dựa vào mượn lực lượng của bản thân thuấn phát đi?

Hơn nữa, tiêu hao thì sao? Mỗi một loại trận pháp trong khi ngưng tụ, cần chống đỡ linh lực Thiên Địa không thể nào tưởng tượng được, còn cần lực lượng của bản thân võ giả đến ngưng tụ, hai điểm này, điểm nào nàng cảm thấy đều không phù hợp!

Một Thần Vương cảnh, dựa vào cái gì ngưng tụ một trận pháp cấp bậc này? Mà lực lượng chống đỡ trận pháp này ở đâu? Tinh thạch đỉnh cấp cũng không có, cái gì cũng không có, dựa vào cái gì?

Lẽ nào chỉ là một hiện tượng giả sao?

An Vũ Sương cau mày.

Nàng cảm thấy không thể nào là hiện tượng giả, nhưng nàng không có cách nào giải thích, chỉ có là hiện tượng giả khả năng này mới có thể giải thích.

Soạt___

Nàng nhún người nhảy xuống bên sườn Diệp Thiên Dật.

“Này, ngươi điên rồi à! Ngươi tìm chết à!”

Lực lượng không gian của Diệp Thiên Dật vội vàng ném nàng lên mái nhà.

An Vũ Sương: “.... ..”

“Ngươi đang làm cái gì?”

An Vũ Sương hỏi.

“Ngươi không nhìn thấy sao? Ngưng tụ trận pháp.”

Diệp Thiên Dật trợn trắng mắt.

Cô gái này có bệnh sao, tự mình xông vào trong đại trận, đây không phải là ngốc nghếch sao?

An Vũ Sương cau mày.

“Ngươi tại sao có thể.... ..”

“Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, nhưng ngươi biết không, lúc một người con gái bắt đầu tò mò về một người con trai, chính là người con gái này bắt đầu thích hắn rồi, cho nên, ta khuyên ngươi, nếu như không muốn rơi vào tay ta, ít chút câu hỏi đi.”

An Vũ Sương: “.... .”

Nhưng An Vũ Sương lại cảm thấy rất kỳ lạ.

Nếu như đại trận này là thật, vậy nàng vào nhầm đại trận rất nguy hiểm, mà hắn lại trực tiếp bảo vệ mình đưa mình quay lại đây, lẽ nào nói, hắn thật sự không có tâm tư ngấp nghé mình? Nhưng mà tại sao? Rõ ràng không quen biết gì, hắn lại cho mình đan dược cửu giai?

Nếu như nàng biết là tại sao, nàng sợ rằng sẽ cảm thấy thế giới này có thể không phải là thế giới mà nàng quen thuộc rồi.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nàng đủ xinh đẹp, có đủ khí chất, là kiểu mẫu của một cô gái khí chất cao lãnh mà Diệp Thiên Dật thích, chính là đơn giản như vậy đó!

Thực sự cho dù như vậy, Diệp Thiên Dật cũng sẽ không đối với nàng như vậy, điều quan trọng vẫn là một tiểu tiết nhỏ lúc nàng chủ động bảo vệ Diệp Thiên Dật kia làm cho Diệp Thiên Dật rất thích.

Soạt ___

Sau đó, một trận pháp đỉnh cấp trực tiếp bao vây một phạm vi rất lớn xung quanh bọn họ.

“Thiên Hoan trận sao.”

An Vũ Sương hơi trầm ngâm.

Diệp Thiên Dật thở dài một hơi!

Hoàn thành rồi!

Còn lại chính là ôm cây đợi thỏ thôi.

Sau đó Diệp Thiên Dật lên mái nhà ngồi xuống, mở một lon cola uống ừng ực nửa bình, cầm đũa lên.

“Này, ngươi không thả đồ à, không bỏ một cái gì sao?”

Diệp Thiên Dật trợn trắng mắt, sau đó vội vàng thả chút thịt vào trong nồi lẩu.

An Vũ Sương nhìn Diệp Thiên Dật.

Chính là vừa nãy, trong thời gian ngắn, hắn phóng thích mấy chục loại trận pháp, trực tiếp vây quanh một vùng lớn xung quanh bọn họ! Đơn giản mà nói, vị trí bây giờ của bọn họ là trong trung tâm mấy chục cái trận pháp, hơn nữa là nơi an toàn nhất, tất cả mọi ngươi muốn đến vị trí này của bọn họ, chỉ có thể xuyên qua trận pháp mới có thể tiến vào!

Nhưng mà, muốn xuyên qua trận pháp, có thể sẽ phải trả giá bằng tính mạng, hơn nữa Diệp Thiên Dật lợi dụng Thiên Hoan trận cường đại ẩn giấu tất cả ở đây, trừ phi bọn họ có năng lực đặc thù, nếu không, thậm chí ngươi vào nhầm trận pháp đều không phát hiện được!

Thậm chí thoạt nhìn chỉ là nơi hơn trăm mét vuông, một trận pháp, nhưng đối với người vào nhầm mà nói, có thể sẽ rất lớn.

Diệp Thiên Dật ăn một miếng thịt chấm tương vừng, sau đó nói: “Ăn đi.”

An Vũ Sương hỏi: “Ngươi tại sao có thể thuấn phát những đại trận này?”

“Còn hỏi, người muốn rơi vào tay ta à?”

Diệp Thiên Dật cười nói.

“Ta chỉ là tò mò năng lực này của ngươi!”

Nói thật, nàng cảm thấy không có nơi nào an toàn hơn vị trí bây giờ của bọn họ cả! Những đại trận này bảo vệ bọn họ, quá đáng sợ rồi! Chuyện này tuyệt đối không phải bất cứ một thế lực nào có thể làm được! Chuyện một mình hắn làm được cho dù là thế lực Thần cấp cũng không làm được.

“Chỗ lợi hại của ta còn rất nhiều, đặc biệt là trên giường, ngươi có muốn thử một chút không?”

An Vũ Sương cau mày, sau đó cúi đầu ăn một miếng thịt.

Nàng cũng không nhớ rõ lần ăn lẩu trước của mình là lúc nào, hai năm trước? Ba năm trước? Lâu hơn?

“Cái ta nói là đánh bài.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Đánh bài có liên quan gì đến trên giường sao?”

“Đánh bài ở trên giường, đây là một loại hưởng thụ, xem ra ngươi không hiểu, không nói với ngươi nữa, có người đến rồi.”

Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua một điểm đỏ trên thiết bị, có một người đang đến với tốc độ cực nhanh.

Đúng lúc An Vũ Sương muốn nhìn thử xem, trận pháp này Diệp Thiên Dật tạo ra nhiều như vậy, rốt cuộc là không có gì ngoài mặt ngoài hay là thực sự lợi hại.

Ba lão giả đến con đường trước mặt bọn họ.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

“Ha, hai vị thật là ung dung tự tại, ở nơi như thế này vậy mà ở đây ăn uống.”

Một vị lão giả cười một tiếng, hai lão giả còn lại đang cảnh giác nguy hiểm xung quanh, quả thật, ăn uống trong loại hoàn cảnh này có vẻ giống như bọn họ rất lợi hại.

Nhưng bọn họ đi qua nhìn thoáng qua Diệp Thiên Dật liền biết, người này không phải là không gian võ giả Thần Vương cảnh kia sao? Vậy không cần phải sợ rồi, phỏng chừng là vì hắn cảm thấy bản thân có không gian mới dám thư thả như vậy?

Bình Luận (0)
Comment