Một con rồng màu đen trực tiếp bay lên trời chắn trước mặt hắn!
“m Dương Song Sinh trận!”
Đồng tử cường giả kia đột nhiên co rút lại.
Không phải, cái quỷ gì đây? Trước mặt ngươi không phải đã có một trận pháp đỉnh cấp sao? Sao đằng sau lại còn một cái m Dương Song Sinh trận nữa vậy? Dựa vào cái gì mà có nhiều trận pháp đến vây? Hơn nữa bốn phương tám hướng làm sao lại hết lần này đến lần khác tự mình trúng trận pháp?
Hắn lùi ra sau muốn chạy, thế nhưng đằng sau lại có một con rồng trắng cản hắn lại!
Hắn không thể thoát ra được.
Hắn biết cái gì là m Dương Song Sinh trận, hắn cũng biết cách để phá trận, kỳ thực rất đơn giản, đó chính là đánh bại hai con rồng âm dương này, thế nhưng Nếu như hai con rồng này thật sự dễ đánh bại đến thế, vậy thì đã không phải là m Dương Song Sinh trận nữa rồi, hơn nữa còn khoa trương gì nữa? Nhìn thì như chỉ có một chút phạm vi như vậy, trên thực tế bên trong trận pháp mà nói, đó lại là một tiểu thế giới!
Người tiến vào một người thì có hai con rồng, ngươi đi vào hai người thì có bốn con, ba người thì sáu con, hơn nữa ngươi còn phải là đồng thời trong cùng một lúc, hơn kém 0,1 giây giết chết hai con rồng mới có thể phá được trận! Ngươi nghĩ thử xem có cái này có bao phần khó khăn? Nếu như là hai người thì phải đồng thời giết chết bốn con, cho nên trên lý thuyết, người tiến vào càng đông thì lại càng khó.
Diệp Thiên Dật cười xoay người.
“Tuổi trẻ, tuổi trẻ àh, nguyên một đám lão quái vật đều đã sống mấy trăm năm, mấy ngàn năm, sao cả đám vẫn còn là tuổi trẻ được chứ? Nhìn tuổi tác ta còn nhỏ nên cảm thấy dễ bắt nạt àh?”
An Vũ Sương tỏ vẻ, bọn họ ở giữa thật sự có chút vô địch.
“Nào nào nào, uống rượu ăn thịt, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, đợi đến lúc bọn họ sắp toi đến nơi, chúng ta đi bổ một đao là được rồi, ngươi một nửa ta một nửa, sao hả?”
An Vũ Sương nhìn Diệp Thiên Dật.
“Sao ngươi phải để ý đến ta?”
“Bởi vì lúc trước ngươi đã cứu ta, tuy rằng không cứu được, nhưng mà hành động nhỏ này của ngươi cũng đủ để lại cho ta hảo cảm, nên ta nguyện ý dẫn theo ngươi.”
An Vũ Sương:”... ”
Sao mà kì vậy chứ? Một tên Thần Vương cảnh vậy mà lại nói những lời này trước mặt một Thái Cổ Thần Vương cảnh như nàng, nhưng lại đúng là sự thật, nàng một Thái Cổ Thần Vương cảnh lại không làm được một nửa của Thần Vương cảnh này.
Thật sự là quá kỳ quái.
Còn về phần những lời nói của Diệp Thiên Dật, nàng không thể nào tin tưởng toàn bộ, lúc trước nàng tuyệt không tin Diệp Thiên Dật, nàng không có khả năng tin tưởng một người hoàn toàn.
“Àh đúng rồi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật tranh thủ đi cài thêm một trận pháp nữa.
“Bát Phương Tề Minh trận?”
Diệp Thiên Dật đi đến bên cạnh An Vũ Sương.
“Ngươi rất hiểu về trận pháp nha.”
Diệp Thiên Dật nói.
Trận pháp này có gì lợi hại? Đơn giản mà nói, sau khi trận pháp sáng lên, cho dù bên trong còn có mấy trận pháp khác khởi động đi nữa, thì bên ngoài cũng không nhìn thấy, nói như vậy, những người này tiếp tục có thể tiến vào bên trong trận pháp, bằng không mà nói, nếu như người sau đến lại thấy có cường giả bị vây khốn bên trong, làm sao bọn họ còn dám tiến vào nữa chứ.
Nhưng có chuyện hơi lúng túng khác là, đó chính là bọn họ tuy nhìn không được, lại có thể thông qua nghi khí xem được.
Diệp Thiên Dật cảm thấy so thế nào thì người nhìn thấy trận pháp vẫn mạnh hơn người trúng trận pháp đi?
“Bình thường không có việc gì làm nên thích đọc nhiều sách một chút.”
“Cho nên đọc sách học tập vẫn có chỗ tốt.”
Diệp Thiên Dật cười nhìn nàng, sau đó ngồi xuống ăn lẩu, thuận tiện hỏi: “Đúng rồi, ngươi có thân phận gì ở Chúng Thần Chi Vực vậy? Làm quen một chút.”
“Ngươi nói trước, rồi bản tôn sẽ nói.”
An Vũ Sương nói.
“Vậy ta không nói nữa.”
Diệp Thiên Dật nhún vai: “Nhưng phụ nữ như ngươi ta đã từng gặp rất nhiều, xác thực là rất hấp dẫn đối với cánh đàn ông, tất nhiên, ta đang nói đối với đàn ông có sức hấp dẫn, băng sơn mỹ nhân mấy người ấy àh, không thể nghi ngờ là câu dẫn dục vọng chinh phục đàn ông nhất, nhưng mà cũng rất nói sao nhỉ? Khiến người ta đồng tình ah.”
“Đồng tình?”
An Vũ Sương không hiểu lời của Diệp Thiên Dật mà hỏi lại.
“Đúng vậy, ngươi xem xem, ngươi còn không biết cảm giác được yêu ”
“Nói láo.”
An Vũ Sương đáp.
“Vậy ta đổi cách nói khác, ngươi rất ít khi nhận được sự yêu mến của người khác, nguyên nhân là bởi vì tính cách của ngươi, dẫn đến việc rất khó gần gũi bình dị, tất nhiên, có lẽ ngươi tốt bụng, nhưng bên ngoài ngươi lại xa cách ngàn dặm với người khác, ai còn dám đến gần ngươi nữa chứ? Chuyện này dẫn đến việc ngươi không có bạn bè, mà cho dù có cũng chỉ lác đác một hai người, lại nhìn người khác xem, bên cạnh có biết bao nhiêu bạn bè chứ, lúc nào cũng có thể gọi một cuộc điện thoại hẹn nhau đi chơi, còn ngươi thì sao?”
Sau đó Diệp Thiên Dật lại nói tiếp: “Có thể ngươi còn chưa biết cùng nhau đi ăn lẩu, đi mua sắm, xem phim, hát karaoke là như thế nào, những thứ mà lẽ ra con người phải được hưởng thụ, đúng chứ?”
“Có gì hay đâu?”
An Vũ Sương nhàn nhạt nói.
“Nhân sinh trên đời tận hưởng niềm vui trước mắt, bọn họ ngưỡng mộ ngươi có tu vi cường đại, mà những những người đó với người như các ngươi lại rất kỳ lạ, bọn họ không có cơ sở để đạt được tu vi cường đại, nhưng có được niềm vui trong cuộc sống lại rất dễ dàng, nhưng ngươi lại bỏ qua, dù sao ta cũng không hiểu nổi, Thần Vương cảnh như ta không cao, lại cũng không tính là thấp, nhưng ta thích sống như một người bình thường trong thành phố ăn uống vui chơi, đây mới là tự tại, ngày nào cũng buồn bực thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Vì thế ta nói với những cô gái có tính cách như ngươi, hay chơi đi, chơi thật vui vẻ, lúc đầu bọn họ cũng không nghe, nhưng qua sự giới thiệu của ta dần dần có rất nhiều bạn bè quen biết họ, mà họ cũng dần vui vẻ hơn.”
Diệp Thiên Dật nói
Những lời Diệp Thiên Dật nói đương nhiên nàng hiểu.
An Vũ Sương nhấp một ngụm coca, lông mày cau lại.
“Sao vậy? Cái này uống cũng không quen?”
Nàng để coca sang một bên, nói: “Mỗi người đều có cuộc sống không giống nhau, cũng không có ai có quyền can thiệp vào sự lựa chọn cuộc sống của người khác, ngươi lại càng không được.”
“Ngươi nói đúng, ta chỉ là đưa ra một kiến nghị mà thôi, nhưng sự thật cho thấy, kiến nghị của ta còn có chỗ dùng được, ít nhất từ một chút ngữ khí của bọn họ, gương mặt của họ so với dĩ vãng đã có nhiều thêm nụ cười.”
“Có lẽ vậy.”
Ánh mắt nàng nhìn vào những người trong trận pháp kia.
“Ngươi vào bằng cách nào?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Đừng nói về những chuyện vô vị này nữa”
An Vũ Sương nhàn nhạt nói.
“Hiazzz, ngươi nhìn thử ngươi xem, ta đây tận lực làm quen, ngươi lại để chủ đề chết luôn như thế, nói chuyện khó đến thế sao?”
Diệp Thiên Dật nhún vai.
“Ta nói rồi, mỗi người có một sự lựa chọn khác nhau, ngươi cũng đã nói rồi, bọn họ ngưỡng mộ bản tôn có tu vi cường đại, đời người không chăm chỉ mà tu luyện, thì ngồi đợi trăm năm là già đi, chết đi, vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
“Ngươi khoan hãy nói, ta vẫn thật sự cảm thấy ngươi nói như vậy, có lẽ ngươi có thể dẫn dắt người khác, dẫn dắt đại lục, hoặc giả nói quyền lực với ngươi có ý nghĩa rất lớn, thế nhưng một đời này của ngươi sống uổng rồi, cho dù có thể sống vạn năm thì sao chứ? Đã bao lâu ngươi không vui vẻ nở nụ cười rồi? Ngày nào cũng làm đi làm lại một việc, tu luyện, tu luyện, tu luyện! Đến lúc chết quay đầu ngẫm lại, cả đời mình dường như vẫn luôn chỉ có tu luyện, tất cả mọi việc cũng đều không thoát khỏi liên quan đến tu luyện, đây chính là cái có ý nghĩa sao?”
Diệp Thiên Dật lắc đầu
Dù gì hắn thật không hiểu.
“Có người đến.”
Mắt đẹp của An Vũ Sương ngưng tụ lại, nàng cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng cường đại đang đến gần.