Thật ra Bạch Chính Nguyên cũng không phải là đặc biệt thích mấy thứ bảo bối đó của Diệp Thiên Dật, chỉ là do trong người hắn vẫn còn đang bực bội nên mới không thể nhịn được cơn bực mình.
"Ông à, mặc dù nhất thời thoải mái là thế, nhưng..."
Trương Lâm lo lắng nhìn Bạch Chính Nguyên.
"Không sao đâu, cùng lắm không được thì chúng ta chuyển nhà đi chỗ khác. Cái cơ nghiệp Bạch gia này chúng ta cũng không cần nữa. Số tiền bây giờ của chúng ta cũng đủ tiêu dư giả từ giờ cho tới cuối đời rồi! Chết tiệt! Chỉ là ta không thể nào chịu được cái ánh mắt coi thường người khác của tên súc sinh đấy, con gái mình mà kết hôn với hắn ta, chắc ta sẽ phải cảm thấy có hối hận cả cuộc đời này mất, còn khốn nạn hơn cả tên khốn Diệp Thiên Dật!”
Diệp Thiên Dật:???
"Vậy ta đi thu dọn một chút, tốt nhất là đêm nay chúng ta thu xếp đồ rời đi luôn."
Trương Lâm vội vàng nói.
Diệp Thiên Dật lúc này mới nói: "Không cần đâu, việc này cứ giao cho ta. Ta cũng có thể coi như là có chút quen biết với một vị cao thủ. Cho dù người Linh Kiếm Phái kia đến, chúng ta cũng không phải sợ."
Tất nhiên đó chính là Mộ Thiên Tuyết, Mộ Thiên Tuyết này sống cùng với anh, nàng ấy vô cùng lợi hại, chỉ cần nhà họ Bạch có chút động tĩnh xấu nào, chỉ cần Diệp Thiên Dật gửi tin nhắn cho cô, nàng ấy sẽ tới ở đây ngay lập tức, mà Linh Kiếm Phái kia, thêm cả tên khốn Hà Thường Vũ kia nữa. Bọn họ nhất định sẽ không bí mật ám sát đâu, vì dù sao đi nữa hắn vẫn muốn có được Bạch Hàn Tuyết, cho nên bọn chúng dù muốn tới cũng sẽ giả làm cái gì đó mà tới! Diệp Thiên Dật đã nhìn thấu hết tâm tư của bọn chúng rồi! Điều duy nhất cần lo lắng ở đây đó chính là liệu Mộ Thiên Tuyết có muốn giúp bọn họ hay không mà thôi.
Nàng ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ việc này, bởi vì theo nhận thức của Mộ Thiên Tuyết, nàng ấy nợ Diệp Thiên Dật một thứ gì đó, mặc dù nàng ấy đã bị Diệp Thiên Dật hãm hại cho thương tích đầy mình.
Nhưng nàng ấy tuyệt nhiên không biết chuyện đó, không phải là nàng ấy ngây thơ đơn thuần, càng không phải là nàng ấy ngốc nghếch, đó hoàn toàn là bởi vì đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ và mới mẻ mà lần đầu tiên nàng ấy được tiếp xúc, hơn nữa nàng ấy cảm thấy rằng Diệp Thiên Dật khá là tốt ...
Thật sự không có tác dụng, trên người hắn có một đống bùa chú lấy từ Gia Cát Thanh Thiên, Diệp Thiên Nhiên liếc mắt một cái, liền sửng sốt! Có rất nhiều loại bùa chú ở đây và rất đa dạng, thực sự không thể nhét vừa túi không gian của hắn. Phải làm sao bây giờ?
"Có phải là Gia Cát tiền bối không?"
Bạch Hàn Tuyết vui mừng hỏi.
"Gia Cát tiền bối? Cái gì tiền bối cơ?"
Bạch Chính Nguyên thực sự khá ngạc nhiên và vui mừng, hắn cũng có chút tin vào lời của Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật đột ngột đứng lên, sau đó lấy ra bao nhiêu bảo vật mà cả nhà họ Bạch không thể lấy ra được, dù là thất giai đan hay là Linh khí Thiên giai hoặc là ngay cả linh vật thiên địa Thiên giai, hắn cũng không lấy ra được, Địa giai chính là một đẳng cấp đã không thể với tới được rồi.
Vì vậy bọn họ đều cho rằng có người đứng phía sau hỗ trợ Diệp Thiên Dật, đó là cơ hội của hắn, và người đứng sau đã làm nên Diệp Thiên Dật của hiện tại.
Chuyện này chắc chắn không thể bàn cãi gì nữa được rồi.
"Gia Cát Thần Toán cũng chính là Gia Cát tiền bối."
Bạch Hàn Tuyết nói.
Hừm--
Bạch Chính Nguyên hít một hơi thật sâu.
Hắn ta đã tính toán, nghĩ đến đủ loại nhân vật nhưng lại không nghĩ được đến rằng đó lại chính là Gia Cát Thần Toán! Trong nhận thức của hắn, người đó chính là một nhân vật huyền thoại, vậy mà Diệp Thiên Dật thực sự đã gặp hắn ta sao? Thật là không thể tin được.
Diệp Thiên Dật xoa xoa cằm rồi gật đầu; "Ừm cứ cho là như vậy đi, theo như tính khí của bọn họ, cho dù là tới bới lông tìm vết cũng nhất định sẽ đánh trống khua chiêng ầm ĩ trước, cho nên đến lúc đó chắc chắc các ngươi sẽ có thời gian để truyền tin cho ta. Một khi ta nhận được tin, ta sẽ đến đây trong tích tắc. Các ngươi yên tâm đi, vợ ta vẫn còn đang ở đây, cho dù ta có phải liều cái mạng già này của mình cũng sẽ bảo vệ nàng ấy đến cùng.
Bạch Hàn Tuyết: "..."
Tuy rằng hắn ta có chút khốn nạn, nhưng nàng cũng không thể nào giải thích được rằng mình càng ngày càng thấy hắn đẹp trai là thế nào nhỉ.
"Nhóc con, ngươi đã hứa với ta rồi đó.”
Bạch Chính Nguyên nhìn Diệp Thiên Dật.
"Tất nhiên rồi!"
"Được rồi! Tuy rằng ta đây vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận ngươi, nhưng ít nhất so với cái tên kia ngươi còn tốt hơn nhiều. Chỉ cần Hàn Tuyết bằng lòng, ta sẽ không ngăn cản các ngươi đến với nhau nữa."
Diệp Thiên Dật cười ha hả: "Cảm ơn bố vợ đại nhân."
Bạch Chính Nguyên: "..."
Tên này thật đúng là không biết xấu hổ ...
"Hàn Tuyết, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi. Ta còn có vài lời muốn nói với Diệp Thiên Dật."
Bạch Hàn Tuyết liếc nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó gật đầu và quay trở về phòng của mình.
"Ngươi lại đây."
Sau đó Bạch Chính Nguyên ngồi trên ghế sô pha cùng với Diệp Thiên Dật và đưa cho Diệp Thiên Dật một điếu thuốc.
"Diệp Thiên Dật, thành thật mà nói, trong khoảng thời gian này ngươi đã thay đổi rất nhiều, và thậm chí ngươi đã đánh bại được cả con trai cả của ta."
Bạch Thiên Hạo đứng bên cạnh gãi đầu.
"Cha, lần này con thua thật sự tâm phục khẩu phục. Chiêu này của em rể thật sự quá tàn nhẫn và mạnh mẽ, hơn nữa hàn lực mà hắn ta tu luyện con cảm thấy còn lợi hại hơn của Hàn Tuyết rất nhiều!"
Lời của Bạch Thiên Hạo nói khiến cho người được gọi là em rể như Diệp Thiên Dật cũng cảm thấy khá vui vẻ.
"Những thứ này đều không quan trọng. Chuyện nhà họ Dương bị tàn sát, là do người đứng sau ngươi làm sao?
Bạch Chính Nguyên hỏi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gật đầu: "Đúng vậy."
"Thì ra nhà họ Dương chính là thủ phạm khiến nhà họ Diệp của ngươi bị diệt tộc."
Diệp Thiên Dật gật đầu.
"Haizz, ta không biết nên nói gì nữa. Sự thay đổi đột ngột của ngươi khiến ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thay đổi quá lớn. Đương nhiên đó là một điều tốt. Ngươi đã lớn rồi, đã thật sự trưởng thành rồi."
Bạch Chính Nguyên thở dài một hơi.
"Vậy thì thưa bố vợ, khi nào thì ta có thể kết hôn với Hàn Tuyết vậy?"
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
"Biến đi! Điều ta muốn nói với ngươi bây giờ chính là: bây giờ tính mạng của cả nhà họ Bạch và Hàn Tuyết đều nằm trong tay ngươi, bởi vì sự thay đổi của ngươi đã khiến ta tin những gì ngươi nói, nhà họ Bạch trước mặt Linh Kiếm Phái chỉ là một con kiến bé tí teo, nhưng nếu thực sự người đứng phía sau ngươi chính là Gia Cát Thần Toán tiền bối, có mười cái Linh Kiếm Phái cũng không dám ho he trước mặt chúng ta. "
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ngày mai ta về nhà sẽ nói chuyện lại một chút, ta nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời chính xác để ngươi yên tâm, cho dù bọn họ có tới, Linh Kiếm Phái cũng cách Đế quốc Thiên Thủy mấy chục nghìn km cơ mà, trong thời gian ngắn chắc chắn chưa thể đến đây gây nhiễu được đâu.
Bạch Chính Nguyên gật đầu.
"Được, cứ như vậy đi, ta tin tên khốn nhà ngươi, trời cũng không còn sớm nữa, ngươi mau trở về đi."
Trở về? Lần này Diệp Thiên Dật đến không hề có ý định trở về.
Bạch Thiên Hạo nhìn thoáng qua bên ngoài rồi nói: "Cha, bên ngoài đang mưa rất to. Ta nghe nói một lát nữa sẽ có thể có mưa đá. Mưa đá to như vậy. Ra ngoài vô cùng nguy hiểm. Để Diệp Thiên Dật qua đêm ở nhà chúng ta đi."
Bạch Chính Nguyên:? ? ?
Mưa cái đầu nhà ngươi! Thằng ngu này!
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn cũng gật đầu; "Được rồi, hay là đêm nay ngươi ở lại đây đi? Ta sẽ bảo phu nhân dọn dẹp một phòng trống cho ngươi nghỉ lại."