Diệp Thiên Dật còn chưa kịp nói gì, Bạch Thiên Hạo liền nói: "Cha, mẹ đã nấu cơm cả ngày hôm nay rồi, mệt cả ngày hôm nay rồi, sao còn sức để dọn dẹp phòng nữa? Cha cũng phải nghĩ cho mẹ chút chứ."
"Không dọn dẹp phòng thì làm thế nào bây giờ?"
"Hay là ở lại phòng của em gái đi?"
Mắt Diệp Thiên Dật sáng rực lên.
Đậu xanh! Vị anh vợ này, hắn bắt đầu thích rồi đó! Hơi bị được đó!
Bạch Chính Nguyên:? ? ?
"Vậy thì... cứ như vậy đi, đêm nay ta đành đến phòng của Hàn Tuyết nghỉ tạm vậy."
Bạch Chính Nguyên còn chưa nói gì, Diệp Thiên Dật nói xong đã chạy lên lầu hai.
"Tên khốn kiếp kia! Ngươi quay lại đây ngay cho ta. Đích thân ta sẽ chuẩn bị phòng cho ngươi được chưa?”
Bạch Chính Nguyên ngay lập tức định đuổi theo hắn ta, Bạch Thiên Hạo đã giữ ông lại.
"Cha, ngươi đã mệt cả ngày hôm nay rồi..."
"Ngươi cút đi cho ta!"
Lúc này, Diệp Thiên Dật đã đến trước cửa phòng của Bạch Hàn Tuyết, và ...
"Chú Bạch, như vậy không được đâu, thật sự không được, ta phải về nhà, ta thật sự không muốn qua đêm ở đây đâu!"
"Ôi chao, chuyện này không được đâu, ta và Hàn Tuyết còn chưa phát triển đến mức độ đó, làm sao có thể vào phòng nàng ấy ngủ được? Thật sự không được đâu! Ngươi mà bắt ta ngủ lại ở phòng nàng ấy, ta sẽ giở mặt đó!"
"Cái gì cơ? Nếu ta không đi, ngươi sẽ nhảy lầu sao? Được, được... Ta sẽ đi, ta đi còn không được sao, thực sự là, ai da..."
Trong phòng, Bạch Hàn Tuyết chết lặng khi nghe những lời này của Diệp Thiên Dật, sau đó nàng nhìn thấy Diệp Thiên Dật mở cửa bước vào, còn Bạch Chính Nguyên thì đang đứng sững ở dưới nhà !
“Diệp Thiên Dật, tên chết tiệt nhà ngươi!”
Bạch Chính Nguyên tức đến mức toàn thân run lên! Tên khốn này thực sự dám bước vào phòng con gái của hắn sao! Vậy thì hắn ta có thể làm gì? Hắn ta sẽ dám làm những gì đây?
Nghĩ đến chuyện đứa con gái bảo bối xinh đẹp mình đã nuôi nấng nâng niu hơn hai mươi năm sắp bị một tên khốn nạn chiếm đoạt! Hắn sắp tức chết mất! Đau lòng quá! Thật sự đau lòng chết mất!
Đặc biệt là……
Đậu xanh! Cái đồ phản bội này thực sự dám quay lưng lại giúp đỡ Diệp Thiên Dật! Đồ khốn kiếp!
"Ngươi buông ta ra ngay lập tức! Mặc dù nhà họ Bạch phải dựa vào sự bảo vệ của Diệp Thiên Dật, nhưng nếu không phải do hắn ta thì cũng không có chuyện như bây giờ. Lão tử không thể đứng đây trơ mắt nhìn đứa con gái xinh đẹp của mình bị một con lợn như hắn làm càn được!"
Bạch Chính Nguyên chỉ vào Bạch Thiên Hạo, người đang hùa theo hắn ta!
“Cha, người nghĩ nhiều quá rồi đó.” Bạch Thiên Hạo nói.
"Vậy sao? Ý ngươi là con gái ta sẽ không bị hắn hủy hoại sao?"
Bạch Chính Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng thật là con gái ruột của hắn tính tình khá lạnh lùng, cho dù nàng ấy có thực sự chọn Diệp Thiên Dật làm đối tượng tìm hiểu của mình cũng sẽ tuyệt đối không thể để Diệp Thiên Dật lợi dụng trong thời gian ngắn như vậy, hắn thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ đến điều đó.
"Không phải, không phải, ý con là em gái đã sống với Diệp Thiên Dật mấy ngày này rồi. Mấy ngày nay nàng không về nhà là ở cùng với Diệp Thiên Dật đấy, vậy thì bây giờ bọn họ ngủ chung với nhau cũng chẳng có gì cả. Em gái không nói gì với cha sao?" Bạch Thiên Hạo nói.
Bạch Chính Nguyên:? ? ?
"Chết tiệt! Diệp Thiên Dật, ngươi mau ra đây cho ta. Ngay lập tức!"
Bạch Chính Nguyên gầm lên.
Bạch Thiên Hạo nhanh chóng giữ lấy hắn.
"Mẹ, mẹ, người mau kéo cha lại đi!"
Ở phía bên kia, Diệp Thiên Dật cuối cùng đã đạt được mong muốn của mình là được vào phòng riêng của Bạch Hàn Tuyết.
Căn phòng của nàng ấy vẫn có chút khác biệt so với những gì Diệp Thiên Dật tưởng tượng, cả căn phòng đều là màu hồng, một cô gái tính khí lạnh lùng như Bạch Hàn Tuyết mà màu chủ đạo trong phòng lại là màu hồng, xem ra các cô gái đều thích màu hồng nhỉ, nhìn chiếc giường lớn của cô ấy trông có vẻ rất mềm mại, chiếc giường lớn màu trắng, trắng tinh không một vết bẩn, cảm giác là chỉ cần trên người ngươi có một chút bụi thôi cũng có thể làm ô uế màu trắng tinh khôi ấy, trong phòng còn có rất nhiều búp bê, không ngờ Bạch Hàn Tuyết cũng có một mặt trẻ con như vậy. Có lẽ các cô gái đều như thế này.
Bàn, máy vi tính, tủ sách, tủ quần áo, tất cả mọi thứ, đặc biệt là chiếc giường này, Diệp Thiên Dật cảm thấy ngủ trên chiếc giường này hẳn là một loại hạnh phúc, thật mềm mại, cảm giác mềm mại đến mức có thể bay lên khi nhảy nhót trên chiếc giường này, giống như chiếc nệm lò xo vậy.
Bạch Hàn Tuyết sững sờ khi thấy Diệp Thiên Dật trong phòng mình.
"Ngươi……"
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi và nói: "Này, Tiểu Hàn Tuyết, cha nàng thật sự là khiến ta vô cùng khó xử đó. Ta đã nói rằng mặc dù bên ngoài trời đang mưa nhưng ta có thể tự bắt taxi về nhà được, hoặc cùng lắm là họ chở ta về nhà. Nhưng cha nàng nhất định không chịu. Ta cũng đã nói là nếu hắn ta cứ tiếp tục như vậy thì ta sẽ trở mặt đó, vậy mà hắn nói là nếu ta không ở lại đây, vào phòng nàng ngủ thì hắn sẽ không chấp nhận ta làm con rể của hắn. Ai da, ta cũng không còn cách nào khác cả, thật là khó xử quá đi. "
Bạch Hàn Tuyết: "..."
“Thôi kệ đi vậy, ngoài trời cũng thật là lạnh, nàng cũng đã bật sẵn điều hòa rồi, vậy ta sẽ ngủ ở đây cùng nàng.” Diệp Thiên Dật đá giày xong liền nhảy lên giường Bạch Hàn Tuyết, không quan tâm đến sắc mặt khó coi của nàng. Woaaa! Chiếc giường này mềm quá đi! Hắn thực sự muốn làm mấy chuyện xấu hổ trên chiếc giường này.
Bạch Hàn Tuyết: "..."
Tự dưng lại có một tên đàn ông dám trèo lên giường của nàng để nằm sao?
"Diệp Thiên Dật... Ngươi đi xuống ngay cho ta, cho dù là ngươi ngủ trong phòng của ta, ngươi cũng sẽ phải ngủ dưới sàn."
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hàn Tuyết đỏ bừng lên.
"Ngủ trên sàn nhà sao? Ai da, nếu vậy thì thôi, ta đi về vậy." Diệp Thiếu Dương thở dài rồi mở cửa bước ra ngoài.
"Ai nha......"
Bạch Hàn Tuyết chưa kịp nói gì thì Diệp Thiên Dật đã đóng cửa lại, rồi giọng nói của Diệp Thiên Dật lại vang lên.
"Chú Bạch, ta thật sự phải về nhà, hơn nữa tiểu Hàn Tuyết không cho phép ta ngủ trong phòng của nàng ấy, sao cơ? Nếu nàng ấy không cho ta ngủ ở đây thì ngươi sẽ đánh gãy chân nàng ấy? Được rồi được rồi, ta đi là được chứ gì? Ta trở về phòng tiểu Hàn Tuyết ngủ rồi thì ngươi không được đánh gãy chân vợ ta nữa đâu đó.”
Sau đó Diệp Thiên Dật lại mở cửa bước vào.
Bạch Hàn Tuyết: "..."
Bên ngoài kia, Bạch Chính Nguyên khó khăn lắm mới nhìn được cơn tức giận của mình khi bị con trai ruột của mình phản bội thì lại nhìn thấy một cảnh này….
"Vợ à, nàng nhìn xem... chú Bạch nhất quyết không cho ta trở về kìa."
Bạch Hàn Tuyết hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Vậy thì đêm nay ngươi có thể ngủ ở đây, nhưng phải nằm dưới sàn nhà."
"Nhưng ta sợ lạnh."
Bạch Hàn Tuyết; "..."
"Như thế này đi, nàng đi lấy cho ta thêm một chiếc chăn khác. Hai chúng ta mặc dù cùng nằm trên một chiếc giường nhưng đắp riêng chăn cũng được mà." Diệp Thiên Dật mỉm cười xấu xa.
Bạch Hàn Tuyết suy nghĩ một chút, thôi kệ đi, như vậy cũng được, sau đó nàng gật đầu đi tới tủ quần áo, lấy ra một cái chăn, đặt ở trên giường.
"Ta đi tắm, ngươi đừng có mà rình mò vớ vẩn."
Bạch Hàn Tuyết nói với Diệp Thiên Dật.
"Đi tắm?"
Đôi mắt của Diệp Thiên Dật đột nhiên sáng rực lên.