Lúc từ di chỉ đi ra, Diệp Thiên Dật cũng không đi tìm nàng, cảm thấy không sao cả, còn có thể gặp lại hay không vậy đó là duyên phận, không gặp lại cũng không sao cả.
Diệp Thiên Dật không phải là người hễ gặp gái đẹp là yêu, được rồi, hắn đúng là người như vậy, nhưng hắn không phải là gặp gái đẹp thì phải ngủ bằng được, phải có được bằng mọi giá!
Hắn biết người phụ nữ này nhất định rất đẹp, nhưng Diệp Thiên Dật không biết nàng rốt cuộc có uy hiếp đến mình hay không, cũng không phải là bạn tốt cái gì đó, việc mình có thể làm được chính là để cho nàng còn sống mà dời khỏi di chỉ, cái còn lại cũng mặc kệ.
Diệp Thiên Dật ngẫm nghĩ, lấy tu vi Thái Cổ Thần Vương cảnh của nàng, có lẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà không ngờ tới rằng, thật sự xảy ra chuyện rồi.
Không đúng nha! Theo lý mà nói, cho dù mười mấy Thái Cổ Thần Vương cảnh truy đuổi, chỉ cần cảnh giới không kém quá lớn, nàng cho dù chỉ là Thái Cổ Thần Vương cảnh nhất giai, nhị giai, vậy cũng không đến nỗi như vậy.
Bây giờ Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua nàng, vết thương của nàng còn rất nghiêm trọng.
Không đúng!
Là độc!
Diệp Thiên Dật cảm nhận một chút đã trực tiếp khẳng định!
Đây cũng có thể giải thích, nếu như bj trúng độc, vậy nàng thứ nhất sẽ không thể phát huy toàn bộ lực lượng của bản thân, thứ hai một khi bị quấn lấy, muốn chạy cũng đều khó khăn!
Độc có thể khiến cho Thái Cổ Thần Vương cảnh chịu ảnh hưởng, tuyệt đối không đơn giản.
“Trời ạ! Chúng ta đúng là ta rất có duyên nha!”
Diệp Thiên Dật thực sự không biết làm sao!
Thất Trọng Thiên gặp được, sau đó hắn đến Cửu Trọng Thiên, chọn một rừng cây nhỏ như vậy, nàng lại tự nhiên bị đánh rớt xuống rừng cây nhỏ này, cách nhau ba ngày mà thôi, ở nơi như thế này lại gặp mặt hai lần, ngươi nói có khoa trương hay không? Đây thật sự là quá khoa trương.
“Cũng coi như ngươi mạng lớn, may mắn gặp được ta.”
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói một câu, sau đó nhảy từ trên cái cây kia xuống.
Vốn dĩ hắn đã bị tất cả mọi người phát hiện rồi.
“Thì ra là người qua đường! Cút!”
Một tên cường giả nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật nói!
“Khụ khụ____”
An Vũ Sương ho một tiếng nhìn qua Diệp Thiên Dật.
Không nhận ra.
Dù sao Diệp Thiên Dật đeo mặt nạ, hơn nữa quần áo, mặt nạ đều đổi rồi, nàng cũng không thể cho rằng một người tùy tiện gặp được còn có thể là Diệp Thiên Dật chứ? Mà cho dù là hắn, đây không phải là ở bên trong di chỉ, hắn còn có thể làm được gì sao?
Nàng cũng rất là bất đắc dĩ.
Trong di chỉ, nàng đạt được bảo vật khá tốt, có thể nói là bảo vật rất tốt, nàng lấy đi, nhưng bị cường giả khác phát hiện, nàng bị vây công, thậm chí số lượng cường giả vây công lúc đó nhiều hơn mấy lần so với bây giờ! Chỉ là trước mắt chỉ có mấy người này đuổi được nàng mà thôi.
Cũng vào lúc đó, nàng trúng độc!
Nếu như không phải là vì trúng độc, không đánh lại được thì nàng cũng có thể chạy thoát.
Chính vì độc này dẫn đến lực chiến đấu của nàng không phát huy được một nửa, đồng thời độc lực đang ăn mòn toàn thân của nàng, đừng thấy nàng bây giờ đứng ở đây, phóng thích lực lượng, trên thực tế nếu như không phải ý chí của nàng cường đại, nàng đã ngã xuống rồi.
Ngoài độc ra, trên dưới toàn thân nàng còn rất nhiều vết thương, ngươi nghĩ xem, có thể để lại trên người Thái Cổ Thần Vương cảnh vết thương rất nặng, vết thương dao cũng tốt, vết thương kiếm cũng được, nó phải là lực lượng hung ác nhiều cỡ nào chứ.
Thực ra nàng đã có chút tuyệt vọng.
Nhưng nàng còn có thể làm như thế nào đây? Thực ra lúc đi vào nàng cũng đã chuẩn bị tâm lí sẽ phải chết hoặc là không ra ngoài được, nhưng chết như thế này thì nàng không cam tâm.
Bảo vật nàng có thể có thể giao ra, nhưng giao ra nàng cũng phải chết! Bởi vì mặc kệ ngươi giao ra bao nhiêu, bọn họ nhất định cho rằng ngươi không giao ra toàn bộ, hoặc là cái lợi hại nhất ngươi không giao ra, thậm chí đã đến trình độ này rồi, ai sẽ cho nàng con đường sống? Chắc chắn là nhân lúc này, cướp hết toàn bộ đồ trên người nàng!
Dù sao mặc kệ nói như thế nào, nàng phải chết không thể nghi ngờ.
Không cam tâm, cũng chỉ có không cam tâm, còn lại nàng cũng không biết nàng còn cảm xúc gì, sợ hãi ngược lại không có, chính là không cam tâm chết như vậy.
“Nếu như ta không đi thì sao?”
Diệp Thiên Dật cúi đầu châm điếu thuốc, nhàn nhạt nói.
Lúc An Vũ Sương nhìn thấy động tác châm thuốc này, nàng ngớ người ra.
Toàn bộ Thái Cổ Thương Khung còn có thể có người thứ hai hút thuốc sao? Trừ phi là người vừa từ bên ngoài tiến vào, người trong tay còn có thuốc lá, lại thêm giọng nói này….
Không phải là hắn chứ?
“Vậy ngươi chính là đang tìm chết rồi!”
Những cường giả đó híp mắt!
“Người phụ nữ của ta mà các ngươi cũng dám động, đúng là tìm chết!”
Soạt____
Diệp Thiên Dật duỗi tay, một thanh kiếm xuất hiện trong bàn tay Diệp Thiên Dật.
Vốn dĩ Diệp Thiên Dật định dùng Yêu Tâm, nhưng nghĩ lại hình như không cần, dù sao chỉ cần công kích của mình trúng lên người bọn họ, như vậy bọn họ sẽ phải chết!
Chỉ là Diệp Thiên Dật vẫn phải sử dụng đồ vật trong hệ thống, bởi vì Thái Cổ Thần Vương cảnh này cũng có thể tùy tiện nghiền chết Diệp Thiên Dật hắn!
“Đổi, Thẻ Vô Địch!”
Một tấm Thẻ Vô Địch, Diệp Thiên Dật có thể giải quyết hết đám này, nếu như không dùng Thẻ Vô Địch, hắn cũng có thể dùng thẻ Vương Bát, nhưng nếu dùng thẻ Vương Bát thì giá trị cuồng ngạo tiêu hao để đối phó mười mấy người sẽ nhiều hơn nhiều so với Thẻ Vô Địch! Diệp Thiên Dật cảm thấy bản thân quả thật là người đàn ông tốt, cần kiệm chăm lo việc nhà, ai gặp được hắn quả thật là hạnh phúc chết đi được.
Haizz, nói thật, nếu như không có hệ thống, Diệp Thiên Dật không được xem là mạnh, hắn rất lợi hại, thậm chí hắn không cần nhờ vào đồ của hệ thống lấy Thần Vương cảnh lục giai đi đấu với Thần Hư cảnh, thậm chí có thể đấu với Thần Tôn cảnh, nhưng Thái Cổ Thần Vương cảnh, loại tồn tại này quả thực quá đáng sợ.
Không phải nói những tồn tại này hiếm thấy lắm sao, mà cảnh ngộ của Diệp Thiên Dật khiến cho hắn sớm gặp được những tồn tại này, lại còn nhiều như vậy! Hắn còn có thể làm thế nào?
Người ta một đám Thần Vương cảnh đang làm gì? Đang ngoan ngoãn tu luyện, phiêu lưu, kẻ thù gặp phải hoặc là cùng cảnh giới, hoặc là cao hơn một hai đại cảnh giới một chút!
Diệp Thiên Dật thì sao?
Mặc kệ là ở Hoang Cổ Thương Khung hay là Chúng Thần Chi Vực, ở cái cảnh giới này hắn từ sáng đến tối toàn là đụng phải Thiên Thần cảnh, Tam Hồn cảnh, Thất Phách cảnh, Chân Thần cảnh, Thần Minh cảnh còn có cả Thái Cổ Thần Vương cảnh! Đây e rằng cũng chỉ có mình Diệp Thiên Dật mới có thể làm được.
Một ánh sáng chớp lóe trên người Diệp Thiên Dật.
“Bọn họ đều là….. Thái Cổ Thần Vương cảnh đấy.”
An Vũ Sương nói một câu.
“Thái Cổ Thần Vương? Ngươi lại không phải không biết có bao nhiêu Thái Cổ Thần Vương cảnh chết ở trong tay ta!”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng, cùng với Không Gian Khiêu Dược biến mất tại chỗ!
“Thần Vương cảnh?”
Vốn dĩ cho rằng có thể là một đại cao thủ, nhưng sau khi cảm nhận khí thế Diệp Thiên Dật phóng thích, những cường giả đó sững sờ một chút.
Chỉ là Thần Vương cảnh?
Ở Hoang Cổ Thương Khung tuy rằng còn có rất nhiều người không đạt đến Thần Vương cảnh, nhưng trong mắt đám người Thái Cổ Thần Vương cảnh này, Thần Vương cảnh đó là cái gì? Đó là đứa trẻ sơ sinh gào khóc đòi ăn.
Bọn họ cứ nghĩ đây sẽ là một cao thủ rất lợi hại cơ đấy.
Cho dù ngươi có không gian thì thế nào? Ngươi còn muốn cứu người đi trước mặt mười mấy Thái Cổ Thần Vương cảnh hay sao? Trước lực lượng tuyệt đối, không gian cũng vô dụng.