Rất nhiều chuyện trong tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ, Tô Khởi Nguyệt có thể làm chủ được, nếu không thì việc như thế này không thể nào không nói với Tô Kỳ Băng mà nàng tạm làm chủ rồi.
“Chị cả.”
Tô Khởi Nguyệt tìm đến Tố Kỳ Băng nói chuyện này.
“Ừ, được.”
Tô Kỳ Băng gật đầu.
Những chuyện mà bọn họ suy nghĩ đều rất đơn giản, có Tà Mâu Ma Hổ trong ứng ngoại hợp, bọn họ có thể giảm xuống đến mức thấp nhất việc thương vong.
Đây là một chuyện rất quan trọng.
“Vậy thì cứ theo như vậy mà làm.”
Tô Kỳ Băng nói: “Chờ chút!”
“Chị cả còn có chuyện gì sao?”
“Chờ sau khi giải quyết xong tộc Lôi Điện Cuồng Sư thì tiện tay giải quyết luôn cả tộc Tà Mâu Ma Hổ.”
Tô Khởi Nguyệt hơi trầm ngâm: “Có phải có chút không được hay không?”
“Chẳng có gì là không hay cả, tộc Tà Mâu Ma Hổ có thể làm được chuyện như thế này, lẽ nào còn mơ tưởng bọn họ để cho tộc ta có lợi ích gì sao? Khởi Nguyệt, có đôi khi làm việc không được quá cứng ngắc, cũng không thể làm theo tuần tự được.”
“Vâng, ta hiểu rồi.”
“Chuẩn bị đi!”
“Vâng!”
Cứ như vậy, một ngày trôi qua, Diệp Thiên Dật và An Vũ Sương cũng chẳng làm gì, đều đang củng cố cảnh giới, cũng không có ai làm phiền bọn họ.
“A.”
Diệp Thiên Dật vươn vai mở mắt ra, sau đó nhìn sang An Vũ Sương ở kế bên.
Cô gái này vẫn đang tu luyện, không hề động đậy.
“Hầy, ai yêu đương với nàng cũng sẽ bị tức chết mất.”
Ít ra thì cô em Hàn Nhã Nhi hắn cũng chòng ghẹo được hai lần, còn cô gái này đến mặt mũi cũng không cho nhìn.
Phải rồi.
“́y ấy ấy, vợ à, không phải lúc trước ngươi từng đồng ý cho ta xem mặt rồi sao, ngươi còn chưa thực hiện đấy.”
An Vũ Sương mở đôi mắt xinh đẹp ra, nhìn Diệp Thiên Dật bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Lần sau đi!”
“Lần trước ngươi cũng nói là lần sau, bây giờ là đến lúc rồi.”
“Chuyện này… bổn tôn chưa có nói là khi nào, chỉ nói là lần sau.”
Diệp Thiên Dật: “…… ”
“Ôi vãi! Không biết liêm sĩ, có thể nào bớt bỉ ổi đi một chút được không?”
Diệp Thiên Dật kinh ngạc.
“Học từ ngươi đấy!”
Diệp Thiên Dật: “…… ”
“Ngươi thay đổi rồi, ngươi cứ vậy nữa là sẽ đánh mất ta đó.”
“Ừm.”
Diệp Thiên Dật: “…… ”
“Hừ, ta chịu không nổi ngươi nữa rồi, cáo từ.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi ra ngoài.
An Vũ Sương bất chợt nhìn dáng vẻ Diệp Thiên Dật đang vô cùng lúng túng, nhếch nhẹ khóe môi.
Thật sự rất thoải mái, không hiểu vì sao lại thấy rất thoải mái.
Nhưng mà…
Rất nhanh nàng lại rơi vào trầm tư.
Đau đầu quá.
n tình bản thân nợ hắn quá nhiều và cũng quá lớn rồi, bù đắp cũng không được, thật sự bù đắp cũng không được.
Ngươi nói ngươi dùng bảo vật để đền bù, nhưng người ta không thiếu, ngươi cho tiền … lại càng không thể dùng, vậy phải làm sao đây?
Nàng thật sự không biết phải làm sao, nàng thật sự rất muốn bù đắp cho Diệp Thiên Dật, nhưng vẫn không biết nên bù đắp thế nào.
Còn về chuyện mà Diệp Thiên Dật nói… nàng thật sự làm không được.
Nàng chỉ có thể khiến bản thân dần dần chấp nhận mà thôi.
Trả thế nào… từ từ trả vậy.
Diệp Thiên Dật đi ra ngoài nhìn thấy một đám các cô em Cửu Vĩ Yêu Hồ ăn mặc chỉnh chu thì ngơ ra một hồi.
“Chuyện gì thế này?”
Diệp Thiên Dật hỏi một câu.
“Đi đánh tộc Lôi Điện Cuồng Sư.”
Diệp Thiên Dật cảm thấy chuyện này cũng là nằm trong dự liệu.
“Có sự cố ngoài ý muốn gì không? Cần ta ra tay không?”
“Không cần, cảm ơn ý tốt của ngươi.”
Bọn họ từ chối.
Thật sự không cần đến, chứ không phải khách sáo với Diệp Thiên Dật.
“Ừ… các ngươi cầm lấy cái này đi.”
Diệp Thiên Dật đưa cho họ vài món đồ.
“Đây là?”
“Thứ có thể giết được một cường giả Thái Cổ Thần Vương cảnh bậc tương đối thấp, Huyền Thiên Độc Khí, còn nữa, đây là… có thể các ngươi không biết đó là gì, nhưng cứ ném ra là có tác dụng.”
Bọn họ cầm lấy.
“Cảm ơn.”
Nếu như là người khác thì có thể không tin, nhưng nếu đây là lời của hắn thì có thể tin được.
“Xuất phát.”
Sau đó bọn họ rời khỏi đây.
“Hầy.”
Diệp Thiên Dật vươn vai, cũng không qua đó.
Bởi vì hắn cảm thấy có lẽ sẽ không có chuyện gì cả.
“Bọn họ đi đánh hai tộc kia rồi à?” An Vũ Sương hỏi một câu.
“Ừm.”
“Sao ngươi lại không đi.”
“Bà chị à, tại sao ta phải đi chứ?”
“Ừm.”
An Vũ Sương ngơ ra một lát.
“Cũng phải.”
“Lẽ nào nàng cảm thấy ta là người vì người đẹp mà cam tâm tình nguyện làm người giúp đỡ sao? Ôi trời! Ngươi cảm thấy ta nông cạn đến vậy à?”
“Có một chút.”
An Vũ Sương thẳng thắn nói.
“Không phải chứ?”
“Thật đấy.”
An Vũ Sương nghiêm túc nhìn Diệp Thiên Dật nói.
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì không phải ta cũng vậy sao?”
An Vũ Sương nghĩ đến bản thân mình trong mơ hồ chi ít cũng đã xác định mối quan hệ với hắn, hơn nữa lại chưa quen biết được bao lâu, cũng chẳng thân quen mấy, mà sau đó bản thân đã trở thành bạn gái của hắn rồi, ngươi nói xem đấy có phải nông cạn hay không?
“Ừm.”
Diệp Thiên Dật im lặng không biết nói gì.
Chuyện này đúng là như vậy.
“Nhưng mà có muốn sang đó xem kịch không?” Diệp Thiên Dật nghĩ vậy.
“Ngươi đi đi.”
“Vậy ta cũng không đi.”
Trận chiến này đánh hơn một ngày, gần hai ngày, nếu nói về thương vong thì cũng chẳng là gì, bị thương là chuyện khó tránh khỏi, tộc Lôi Điện Cuồng Sư xem như là thua hoàn toàn, bị tổn thất nặng nề, bỏ chạy chỉ còn lại vài người.
Còn tộc Tà Mâu Ma Hổ cũng không thể nào ngờ được rằng tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ vẫn muốn ra tay với bọn họ, mất cả chì lẫn chài, chủ yếu là do đối phó với tộc Lôi Điện Cuồng Sư tốn quá nhiều thời gian và sức lực rồi.
Cuối cùng vẫn là thất bại thảm hại, sức mạnh mà bọn họ vây lấy tộc Lôi Điện Cuồng Sư lại vây lấy chính bản thân họ, cuối cùng bỏ chạy còn lại vài tên.
Những người bỏ chạy cũng đã không thể nào chống lại với sóng gió nữa rồi chứ đừng nói gì với tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Diệp Thiên Dật cuối cùng vẫn là sang đó xem kịch.
“Những người bị thương nặng thì uống đan dược này trước, người bị thương nhẹ thì tu dưỡng một chút.”
Tô Kỳ Băng nói.
“Vâng.”
Sau đó Diệp Thiên Dật lấy ra mấy viên đan dược, nói: “Cái này các ngươi ai bị thương tương đối nặng thì uống trước đi!”
Tiếp nhận sức mạnh của đan dược, bọn họ ngơ ngác.
“Cửu giai.”
Không phải bọn họ không có Cửu giai, mà là số lượng có hạn, suy cho cùng thì y sư có thể luyện chế ra được Cửu Giai Đan Dược vốn không nhiều, hơn nữa rất nhiều trong đó không phải thứ tốt nhất để chữa trị thương tích.
Nhưng thứ mà Diệp Thiên Dật lấy ra rất hữu dụng đối với vết thương của bọn họ.
“Ừ, lấy dùng trước đi.”
“Khởi Nguyệt.”
Tô Kỳ Băng gọi to một tiếng.
“Đi lấy bảo vật tương ứng trao đổi với Diệp Thiên Dật.”
“Vâng!”
Diệp Thiên Dật nói: “Bọn họ có người có vết thương nếu như không chữa trị cho đàng hoàng thì sẽ để lại bệnh ngầm, ta kê đơn, giúp các ngươi luyện đan trị liệu.”
“Ngươi có thể luyện được Cửu Giai?”
“Ừ.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
Bọn họ ngẩng người ra.
Không phải chứ, hắn cảnh giới gì mà có thể luyện được Cửu Giai Đan Dược chứ?
An Vũ Sương cũng ngẩn người ra.
Thật sự toàn năng đến vậy sao? Thật sự là thiên tài đến vậy sao?
Đương nhiên Diệp Thiên Dật cũng có tư lợi riêng.
Dùng nguyên liệu của bọn họ để luyện đan dược, cho bọn họ dùng, bản thân cũng tiện thể làm một ít giữ lấy mà dùng, chẳng phải quá tuyệt sao?
“Ngày mai thay An Vũ Sương giải phóng bí pháp.”
Tô Kỳ Băng nói.
“Cảm ơn.”
“Khách sáo rồi.”
Sau đó nàng quay lưng bước đi.