Diệp Thiên Dật đi khá gần vị trí đằng sau, tuy sức mạnh xung quanh Thiên Ma Sơn đã biến mất tám chín phần rồi, nhưng chút ít sức mạnh còn sót lại cũng khiến người ta cảm nhận được rõ ràng.
“Đây là sức mạnh gì vậy?”
Diệp Thiên Dật chau mày nhìn những người đang leo lên phía trên.
Không chắc lắm.
Linh lực là sức mạnh chủ yếu tạo nên tất cả, cho dù ngươi là yêu lực hay ma lực, thật ra mỗi loại về ý nghĩa thì đều quy về linh lực, sức mạnh này thuộc về thứ Diệp Thiên Dật chưa từng thấy qua, và cũng là thứ những cường giả này cũng chưa từng thấy qua, nếu không bọn họ đã biết đây là sức mạnh gì rồi.
Nhưng Diệp Thiên Dật biết đó là sức mạnh của Thần Chí Cao, không, không thể nói như vậy, không thể nói đây là sức mạnh của Thần Chí Cao được, chỉ có thể nói là do hắn giải phóng ra, nguồn gốc cụ thể thì không thể biết được.
Nhưng Diệp Thiên Dật nghĩ rất nhanh thôi là có thể biết được rồi.
Sau đó hắn đột nhiên nhìn về bóng dáng quen thuộc phía trước.
“Ôi vãi, vợ à, sao ngươi lại đến đây?”
Buốc chân An Vũ Sương dừng lại một lát, nhìn sang Diệp Thiên Dật.
“Tò mò, sang đây xem thử.”
“Phục rồi.”
Diệp Thiên Dật lại đưa đan dược cho nàng.
“Được rồi được rồi, đừng già mồm nữa được không?”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng nói.
An Vũ Sương: “…… ”
Nàng cầm lấy.
“Ta… ta không già mồm.”
An Vũ Sương do dự một lúc mới giải thích.
“Ta biết, ngươi không muốn tiếp tục nợ ta nhiều thêm nữa, nhưng ngươi cũng đã nợ ta rất nhiều rồi, ngươi là của ta rồi, ngươi nói xem ngươi còn lo lắng gì nữa?”
Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc, chán nản nói.
An Vũ Sương: “…… ”
Sau đó nàng uống đan dược.
“Theo sát ta.”
Diệp Thiên Dật nói với An Vũ Sương một tiếng, sau đó đi lên trên.
An Vũ Sương ngơ ngác tại chỗ.
Rốt cuộc bản thân là Thái Cổ Thần Vương cảnh hay hắn chứ?
Một Thần Hư cảnh bảo nàng theo sau…
Từ sau khi rời xa cha mẹ, nàng chưa bao giờ nấp sau lưng ai cả, cũng có thể nói, trước giờ nàng toàn che mưa chống bão cho người khác, mà trước nay không ai thay nàng che mưa chống bão cả, nàng cũng cảm thấy không cần thiết.
Nhưng mà bây giờ… tự nhiên trong cuộc đời nàng xuất hiện một tên không biết liêm sĩ, bắt đầu thay nàng che mưa đón bão.
Đằng sau tấm mạng che mặt của nàng cũng là một nụ cười chán nản, sau đó đi theo Diệp Thiên Dật.
Khoảng cách đến bầu trời của bọn họ càng ngày càng gần, khoảng cách đến sức mạnh sấm sét to lớn trên đỉnh cũng càng ngày càng gần, thiên địa dị tượng này còn chưa nói, những Thái Cổ Thần Vương cảnh này cũng hơi cảm thấy sợ.
Bọn họ đến được độ cao mà từ trước đến giờ chưa hề đạt đến được.
Ngọn núi này… thật ra đã không thể gọi là núi nữa rồi, nó quá lớn! Hơn nữa tuy ngươi leo lên trên, nhưng nơi đây đủ lớn để trên thực tế ngươi có cảm giác đang lên không quá lớn, rất nhanh, bọn họ đã đến được đỉnh của ngọn Thiên Ma Sơn này.
Ngọn Thiên Ma Sơn này có lẽ cao hơn mười ngàn mét.
“Đây chính là đỉnh của Thiên Ma Sơn sao? Hình như chả có gì đặc biệt cả.”
Những cường giả đó đứng trên đỉnh núi, lướt nhìn xung quang nói.
Diệp Thiên Dật cũng leo đến nơi.
Cả đỉnh núi vô cùng lớn, ngươi đừng bao giờ nghĩ rằng đỉnh núi chỉ là một nơi bé nhỏ, đỉnh ngọn núi này e rằng rộng bằng mấy trăm mấy ngàn sân bóng đá, đây là ít nhất, bởi vì cả đỉnh núi rất tối, độ cao bày ra đó, ánh sáng chỉ là của mấy tia sét trên trời mang đến mà thôi, còn cả đỉnh núi thì bị bao phủ bởi mây mù, cho dù là tầm mắt của Thái Cổ Thần Vương cảnh thì cũng chỉ nhìn được tầm trăm mét.
“Sương mù dày đặc này là gì?”
Bọn họ bắt đầu cẩn thận hơn.
Cảm nhận kĩ càng một chút, dường như sương mù dày đặc này cũng không có gì nguy hại, nhưng bọn họ đều biết, ở đây tuyệt đối không đơn giản, bởi vậy tất cả mọi người mới không dám lơ là cảnh giác.
Diệp Thiên Dật chau mày.
Không phải nói ở đây có Thần Chí Cao sao? Thi thể đâu? Lẽ nào có lối vào đặc biệt nào?
“Các vị, trước tiên chúng ta nên thăm dò rõ ràng nơi đây.”
“Các vị tránh ra!”
Một lão giả đi lên phía trước một bước, sau đó tạo nên một cơn cuồng phong, cơn cuồng phong khủng khiếp đã thổi bay sương mù đi.
Sức mạnh Phong Thuộc tính do Thái Cổ Thần Vương cảnh giải phóng ra, chưa nói lớn bao nhiêu, nhưng chắc chắn hữu dụng.
Sương mù dày đặc bị thổi tan đi.
Trước mặt, một đám mây đen hội tụ tại đó, ngoại trừ đá mây đen đó ra, cả đỉnh núi không có bất kì thiên địa dị tượng nào khác.
“Đó là cái gì?”
“Lẽ nào đây chính là bí mật của Thiên Ma Sơn hay sao? Đám mây đen đó?”
Mọi người từ bốn phương tám hướng đi lại gần.
Diệp Thiên Dật kéo lấy tay An Vũ Sương rồi lắc đầu.
“Lùi ra xa chút.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ừm.”
Chỉ có hai người bọn họ biết ở đây có Thần Chí Cao, cho nên cẩn thận cũng không sai.
Nhưng mà ngươi không thể nói cho người khác, không thể nói là ích kỷ được, mà là ngươi nói ra cũng không ai tin, còn phải phí hơi sức đi giải thích, có cần thiết không? Huống hồ gì bọn họ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bọn họ vây quanh đám mây đen đó, đứng gần nhất cũng chỉ hơn hai mươi mét.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Ở đây đều là cao thủ nhưng không có ai nhận ra cả.
“Lẽ nào là sức mạnh do thứ bảo vật nào giải phóng ra ư? Các ngươi có phát hiện ra không, tất cả sức mạnh, linh lực đều từ đám mấy đen này tụ tập lại, có thể chắc chán là, đám mấy đen này là nguồn gốc sức mạnh của cả Thiên Ma Sơn này.
“Giả thần giả quỷ! Lão phu lại muốn xem thử đây rốt cuộc là thứ đồ gì!”
Một cường giả tích tụ một tia sét sau đó đánh về phía đám mây đen.
Vào cái lúc sấm sét đánh về phía đám mây đen, cả bầu trời lóe sét lên một lúc, khiến tất cả các cường giả lùi về sau một bước.
Còn sức mạnh đó thì lại bị đám mây đen nhẹ nhàng hút lấy.
“Chị cả, đây rốt cuộc là thứ gì?”
Tô Khởi Nguyệt hỏi.
Tô Kỳ Băng lắc đầu: “Không biết.”
“Thiếu niên… đến đây.”
Chính vào lúc này, trong đầu Diệp Thiên Dật đột nhiên vang lên giọng nói của một người lớn tuổi.
Diệp Thiên Dật giật mình, nheo mắt, sau đó nữa, đôi mắt hắn mất đi tiêu cự.
“Thiếu niên… đi về phía trước… đúng, về phía trước, về phía trước nữa”
Trong đầu, giọng nói đó không ngừng vang lên, còn bước chân Diệp Thiên Dật cứ từ từ hướng về phía trước.
Không sai! Hắn bị điều khiển rồi, hắn bị không chế trong nháy mắt, dù cho có năng lực nghịch thiên, dù cho có hệ thống đỉnh cấp, dù cho có bảo vật trong hệ thống thương thành, nhưng trong nháy mắt hắn đã bị khống chế, chuyện này khiến cho Diệp Thiên Dật căn bản không có bất kì thời gian nào phản kháng và phản ứng lại.
An Vũ Sương nhìn thấy Diệp Thiên Dật đi về phía trước một bước đã bắt đầu hoài nghi, bởi vì vừa lúc nảy Diệp Thiên Dật kéo tay nàng lại không cho nàng tiến về phía trước, sao bây giờ Diệp Thiên Dật lại đi về phía trước rồi?
“Ngươi làm gì vậy?”
An Vũ Sương nói một tiếng.
Diệp Thiên Dật không có bất kì lời đáp nào.
“Diệp Thiên Dật!”
Giọng An Vũ Sương to lên vài phần, nhưng Diệp Thiên Dật vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào.
Chuyện này khiến Tô Kỳ Băng và Tô Khởi Nguyệt ở kế bên nhìn sang.
“Không đúng lắm.”
Đây là phản ứng của An Vũ Sương.
Dù có ra sao đi nữa, bản thân mình gọi sao hắn lại không phản ứng?
Soạt.
Sau đó nàng xông đến Diệp Thiên Dật, chặn trước mặt hắn, nàng nhìn thấy đôi mắt Diệp Thiên Dật vô thần.