An Vũ Sương duỗi tay chặn Diệp Thiên Dật lại, nhưng Diệp Thiên Dật vẫn tiếp tục bước về phía trước, rồi nàng giải phóng sức mạnh, chặn Diệp Thiên Dật lại.
Diệp Thiên Dật không thể đi về trước.
“Thiếu niên, tiếp tục về phía trước… về phía trước chút nữa.”
Trong đầu Diệp Thiên Dật, giọng nói đó vẫn vang lên.
“Giết cô gái ở trước mặt ngươi…”
Sức mạnh của Diệp Thiên Dật bộc phát ra, lao về phía An Vũ Sương.
An Vũ Sương không hề có chút phòng bị nào đối với Diệp Thiên Dật, sức mạnh của Diệp Thiên Dật đụng phải người nàng.
Tuy có hệ thống miểu sát, nhưng hệ thống cần ý thức chủ quan của Diệp Thiên Dật phát huy sức mạnh của bản thân thì hiệu quả miểu sát mới có tác dụng, vậy nên, sự uy hiếp của sức mạnh này của Diệp Thiên Dật giải phóng về phía An Vũ Sương là Thần Hư cảnh bình thường!
Mà Diệp Thiên Dật là Thần Hư cảnh, An Vũ Sương là Thái Cổ Thần Vương cảnh, nên hắn cơ bản không làm tổn thương được An Vũ Sương.
Lần này, những cường giả đó cảm thấy có đâu đó không đúng lắm.
“Chuyện gì vậy?”
Tô Khởi Nguyệt vụt sang, chặn trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Ta không biết.”
An Vũ Sương lắc đầu.
Sau đó tay Tô Khởi Nguyệt vừa vung lên, một sức mạnh bao lấy Diệp Thiên Dật ở đấy.
“Vậy là thế nào? Tất cả mọi người cẩn thận.”
Sự kì lạ của Diệp Thiên Dật khiến những người khác trở nên lo lắng.
Lúc này, đôi mắt Diệp Thiên Dật trở về trạng thái tỉnh táo.
“Ta bị sao vậy?”
Diệp Thiên Dật chau mày.
“Ngươi bị sao vậy?”
An Vũ Sương vội vã hỏi.
“Ôi vãi!”
Sau lưng Diệp Thiên Dật toát mồ hôi lạnh.
Hắn nhận thức được điều gì đó.
“Dường như lúc nãy ta bị khống chế.”
Diệp Thiên Dật nói.
Thật vậy, hắn cảm thấy có hệ thống, có có hệ thống thương thành, hắn là vô địch, nhưng hắn đã bị khống chế, vậy nếu như có người muốn giết hắn, chẳng phải là… chết là cái chắc? Dù cho bản thân có bản lĩnh cũng không dùng được.
Thật vậy, nghĩ đến chuyện vừa nảy, Diệp Thiên Dật nổi da gà khắp cả sống lưng.
Quá nguy hiểm rồi!
Hắn vẫn còn may mắn.
Một Thần Hư cảnh như hắn, hắn vốn không phải là vô địch, hắn lẽ ra nên làm việc mà một Thần Hư cảnh nên làm, hắn đi theo một đám Thái Cổ Thần Vương cảnh làm chuyện mà Thái Cổ Thần Vương cảnh nên làm làm gì chứ? Điều này không phải không phải là cao độ mà hắn nên tiếp cận, chi ít là bây giờ không thể tiếp cận.
“Mọi người cẩn thận, ở đây dường như có sức mạnh có khả năng khống chế ý thức!”
Một cường giả nói to.
“Chờ đã! Mọi người nhìn xung quanh!”
Tất cả mọi người nhìn bốn phía xung quanh.
“Cái gì! Thiên Ma Sơn này đã bị phong tỏa từ lúc nào thế?”
Tất cả mọi người nheo mắt lại.
“Toi rồi! Chúng ta hình như bị lừa rồi!”
Tuy bọn họ vì thăm dò mà đến, nhưng thật sự trong lòng họ đều hiểu rõ, ai lại không có tư lợi riêng? Bọn họ đến nơi đây ai không vì một bảo vật cấp nghịch thiên tồn tại? Chỉ là bọn họ không biết rõ tình huống ở đây, bọn họ cảm thấy, nhiều người như vậy, dù cho có nguy hiểm, có lẽ cũng không sao, chạy không phải được rồi sao? Nhưng mà, tại sao lại có thể xuất hiện một sức mạnh phong tỏa ở đây?
“Đây là… đây e là sức mạnh cấp bậc Vạn Cổ Chí Tôn… Chuyện này làm sao có thể?”
Vạn Cổ Chí Tôn, đó là Thái Cổ Thần Vương cảnh bát giai.
Mà ở đây cao nhất là Bán Thần, Thái Cổ Thần Vương cảnh ngũ giai! Ngươi nói xem khoảng cách lớn nhường nào! Những cường giả này rốt cuộc kinh hoàng bao nhiêu?
Dù sao thì đây không phải là sức mạnh mà bọn họ không thể nào phá vỡ được!
“Vị trí Không Huyễn Thạch để lại chưa?”
Diệp Thiên Dật nói với An Vũ Sương.
“Để lại rồi.”
Ý của Diệp Thiên Dật rất rõ ràng, nếu như gặp phải nguy hiểm lớn, chi ít bọn họ có thể đảm bảo dùng Không Huyễn Thạch bỏ chạy! Đây chính là điểm mạnh nhất của Không Huyễn Thạch.
“Ừ, chuẩn bị cho tốt.”
Diệp Thiên Dật nói.
Hắn có vô hiệu hóa linh lực, tuy nói rằng vô hiệu hóa linh lực này là không bị hạn chế cảnh giới, nhưng có đúng thật là không bị giới hạn cảnh giới hay không? Hắn không chắc chắn, bởi vì suy cho cùng đây cũng là sức mạnh mà Tà Thần Chi Cốt cho hắn, chứ vốn không phải sức mạnh mà hệ thống cho hắn, sức mạnh mà hệ thống cho hắn càng nghịch thiên thì Diệp Thiên Dật càng tin.
Tất cả cường giả lấy linh khí của mình ra, vào vị trí sẵn sàng chiến đấu.
Ở đây có gần vạn cường giả, Chân Thần cảnh, Thần Minh cảnh, Thái Cổ Thần Vương cảnh và cả Bán Thần, bọn họ nghĩ, có ra sao đi nữa, bọn họ nhiều người như vậy, sức chiến đấu mạnh nhất bộc phát ra cùng nhau có lẽ cũng không tệ?
Vạn Cổ Chí Tôn, cho dù là Vạn Cổ Chí Tôn cũng có thể chiến đấu một trận!
Bọn họ không biết rằng, đó là vì bọn họ không biết được sức chiến đấu của Vạn Cổ Chí Tôn rốt cuộc đến đâu.
“Huyết Hoàng các hạ!”
Ngay vào lúc này, một cường giả hét lên một tiếng, tất cả mọi người nhìn sang đó.
Huyết Hoàng lúc này đang đi thẳng về phía đám mây đen.
“Huyết Hoàng các hạ!”
Bởi vì lúc trước xảy ra chuyện của Diệp Thiên Dật nên tất cả mọi người cảm thấy trạng thái này của Huyết Hoàng có chút không đúng! Nhưng không có ai đến đó, không ai dám đến!
Huyết Hoàng đi đến trước đám mây đen thì ngừng lại một lát, đưa hai tay ra, hai tay dò vào trong đám mây đen, đám mây đen giống như lan ra, từ cánh tay hắn rồi đến cả người, sau đó cả người hắn đều bị hút vào.
Ực ực.
Mọi người nuốt nước bọt.
Chuyện này…
Sau đó thì sao?
“Sức mạnh này đến cả Huyết Hoàng cũng có thể khống chế! Đây rốt cuộc là thứ gì?”
“Mau! Mọi ngời hợp sức lại xem thử có thể phá bỏ kết giới này không!”
Những người này cảm thấy có gì không ổn rồi!
Sau đó những người này hợp sức lại, đáng tiếc, vốn không thể phá được.
“Để ta thử xem.”
Diệp Thiên Dật nói một câu, sau đó đi sang.
“Hắn?”
“Nói không chừng thật sự có thể, đừng quên rằng, lúc trước ở Thiên Địa Huyết Linh Trì, hắn đụng kết giới Phong Thần một cái, kết giới Phong Thần đã bị phá tan.”
“Đúng! Đúng!”
Nghĩ đến đây, những người đó dường như cảm nhận được một tia hi vọng sống.
Diệp Thiên Dật đi sang đó, đưa hai tay tiếp xúc với sức mạnh đó.
Vô dụng.
“Chuyện gì thế này?” Diệp Thiên Dật chau mày.
“Vô dụng. Đây không phải kết giới, cũng không phải sức mạnh không gian, mà là Linh khí!”
Tô Kỳ Băng nói một câu.
“Cái gì? Linh Khí?”
Mọi người kinh ngạc.
“Nhìn lên trời.”
Bọn họ ngẩng đầu lên, khinh ngạc phát hiện, bầu trời đâu? Bầu trời lúc trước đâu?
“Bây giờ có lẽ chúng ta đã bị một linh khí rất lớn bao trùm, cũng có thể nói, bây giờ chúng ta giống như bị nhốt chung với nhau rồi.”
Tô Kỳ Băng nói.
Diệp Thiên Dật thầm tặc lưỡi.
Hắn đã bảo mà, vô hiệu hóa linh lực này có lẽ nào lại vô dụng.
Nhưng nếu nói vô dụng, thì cũng có thể giải thích rồi.
Thứ mà hắn sờ được không phải là kết giới, mà là rìa của một linh khí, giống như bị một cái chuông vàng nhốt lại, bọn họ đã bị một cái chuông vàng nhốt lại! Đại khái là như vậy!
May mà hắn có Không Huyễn Thạch, nên Diệp Thiên Dật vẫn muốn tiếp tục xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà lần này phải đổi một tấm thẻ Vô Địch phủ lên người trước đã, bởi vì lần này hắn sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Chuyện xảy ra ở đây đã khiến Diệp Thiên Dật phải kiêng sợ nhưng đồng thời cũng rất có hứng thú! Tấm thẻ Vô Địch này ở trên người, chi ít có thể đảm bảo không xảy ra chuyện gì!
“Bao nhiều năm rồi… bao nhiêu năm rồi!”
Chính vào lúc này, trên bầu trời, bốn phương tám hướng của bọn họ vang đến một giọng nói già nua, giọng nói này có hơi kích động, có hơi run run, có hơi tức giận, có chút… giải thoát!