Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1448 - Chương 1444: Ngươi Rốt Cuộc Là Ai?

Chương 1444: Ngươi rốt cuộc là ai?
Chương 1444: Ngươi rốt cuộc là ai?

Cả bầu trời, thiên địa dị tượng, hiện ra đêm tối, tất cả những ngôi sao khi Diệp Thiên Dật giải phóng thức thứ nhất của Tà Đế Tam Thức liền sáng lên!

Sao Băng, bây giờ Diệp Thiên Dật có thể phát huy được uy lực là bốn mươi ngàn chín trăm tám mươi ngôi sao!

Đây chính là ý nghĩa thật sự về sự oanh tạc bừa bãi của một võ kĩ khoa trương!

“Tinh Thần Loạn!”

Vào lúc này, một bên trời những ngôi sao sáng lên!

Đây là uy lực của Thần Chí Cao!

“Vậy thì… ngươi buộc phải chết như bọn họ!”

Thần Chí Cao đó tức giận thét lên một tiếng!

Tên tiểu tử này đã thật sự chọc giận hắn rồi!

“Vậy sao! Ngươi cũng đáng sao! Rơi xuống cho ta!”

Diệp Thiên Dật tức giận thét một tiếng.

“Rơi!”

̀m.

Trên trời, vô số sức mạnh lần lượt lao xuống, có sức mạnh của Diệp Thiên Dật, có sức mạnh của Thần Chí Cao, hai sức mạnh, vô số những ánh sao lao trúng vào nhau.

“Thật đáng tiếc, số lượng tinh lực của ngươi còn kém xa ta!”

Diệp Thiên Dật nhếch môi!

̀m.

Vô số những sức mạnh khác nuốt lấy cường giả đó.

Thần Chí Cao đó không hề bỏ trốn.

Bởi vì căn bản hắn không cảm nhận thấy sức mạnh này có bất cứ sự uy hiếp nào đối với hắn, sức mạnh này có hơn nữa cũng chẳng qua là sức mạnh Thần Tôn cảnh mà thôi! Còn hắn là Thần Chí Cao!

̀m ầm ầm.

Cả Thiên Ma Sơn bị oanh tạc.

Kết giới cứng chắc chắn cũng đã bị vỡ!

Khói bụi bay khắp nơi, những tiếng ồn không ngừng vang lên…

Thiên Ma Sơn vạn mét bị san bằng, oanh tạc rồi.

Cả Cửu Trùng Thiên rơi vào cảnh rối ren.

“Thiên… Thiên Ma Sơn đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Bầu trời bên đó… đáng sợ quá! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Có trời mới biết, may mà ta không sang đó, nếu không e rằng thật sự đã xảy ra chuyện rồi.”

“Chị cả!”

Xung quanh Thiên Ma Sơn, nhưng người không dám lên đó của tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ vội tránh ra, trơ mắt nhìn Thiên Ma Sơn bị hủy diệt, nhìn khói bụi đen mịt mù trước mặt.

Bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại như vậy.

Soạt soạt soạt.

Bóng dáng vài người xuyên qua lớp khói bụi xông ra.

“Chị cả.”

Tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn thấy Tô Kỳ Băng và Tô Khởi Nguyệt xông ra, tạm thời nhẹ nhõm.

Ngoại trừ bọn họ, còn có mấy trăm cường giả khác cũng xông được ra ngoài, còn về mấy ngàn người khác… hình như bọn họ không kịp.

Lúc này bọn họ ngơ ngác đứng đấy.

Bọn họ bây giờ vẫn còn chưa định thần lại được.

Tại sao một Thần Hư cảnh lại có thể đụng độ với sức mạnh Thần Chí Cao chứ?

“Diệp Thiên Dật…”

An Vũ Sương đảo mắt một lượt nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thiên Dật đâu.

Thời gian từ từ trôi qua, khói bụi cũng dần dần tan ra…

Dần dần, một hình bóng, cũng là hình bóng duy nhất đứng trong tầm mắt mọi người.

Đó là Diệp Thiên Dật!

Diệp Thiên Dật đứng thẳng trên đống hoang tàn, nhìn về phía trước.

Những cường giả khác hoặc là bị tan thành tro bụi, hoặc bị đè xuống bên dưới chết rồi! Những người không kịp chạy hoặc bị tấn công trực tiếp thì cơ bản chẳng còn khả năng sống nữa!

Hoặc là bị Sao Băng của Diệp Thiên Dật đụng phải, hoặc bị đại chiêu của Thần Chí Cao đụng phải, hỏi xem có ai có thể chịu được?

Xùy.

Mọi người thở ra một luồng khí lạnh.

“Vậy… vậy Thần Chí Cao đâu?”

Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên Dật đi về phía trước, bay lên trên một hòn đá.

Ực ực.

Bọn họ trơ mắt nhìn cảnh tượng phía trước.

Toàn thân Thần Chí Cao là máu nằm ở đó.

Soạt.

Diệp Thiên Dật duỗi tay, Yêu Tâm nằm trong lòng bàn tay.

“Ta đã nói rồi… người đã chết, thì hãy ngoan ngoãn làm ma cho ông đây!”

Xùy.

Ngừng nói, Diệp Thiên Dật tay đưa lên kiếm hạ xuống, đầu của “Huyết Hoàng” bay ra, đồng thời, một linh hồn bị Diệp Thiên Dật chém tan.

Mọi người:???

Chuyện này???

“Chết… chết rồi?”

Bọn họ trơ mắt không nói nên lời nhìn cảnh tượng này.

Đó là Thần Chí Cao đó phải không?

Không phải chứ… sao lại… chết rồi?

“Chuyện này thật không thể hiểu nỗi! Đây rốt cuộc là người nào?”

“Đừng bảo là Tà Đế trẻ tuổi nữa, cho dù là Tà Đế già hơn một thế hệ cũng không có bản lĩnh này! Đây rốt cuộc là gì?”

“Ta đã hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì rồi, ta vốn đã không thể dùng những gì đã học cả vạn năm nay để giải thích tất cả được nữa rồi.”

“……”

“Phù.”

Diệp Thiên Dật thở dài một hơi, có cảm giác hơi mất sức một chút.

“Đỡ ta một lát.”

Diệp Thiên Dật nói một câu.

Soạt.

An Vũ Sương đến bên Diệp Thiên Dật đỡ lấy hắn.

“Không được rồi, mệt chết mất, đi nghỉ ngơi thôi!”

“Ừm.”

Sau đó bọn họ biến mất khỏi nơi đó.

“Chị… chị cả.”

Tô Khởi Nguyệt nhìn Tô Kỳ Băng.

“Đừng nhìn ta, ta cũng không biết nên nói gì.”

Tô Kỳ Băng lắc đầu nói.

Trong lòng như long trời lỡ đất.

“Đúng là không thể hiểu nỗi, ta luôn cảm thấy rốt cuộc hắn có phải Thần Hư cảnh không.”

“Có lẽ không phải… ta cũng không biết.”

Tô Khởi Nguyệt lại lắc đầu.

“Lẽ nào là vị Thần Minh nào đó?”

“Có lẽ vậy. Về thôi.”

……

“Ngươi không sao chứ?”

An Vũ Sương đỡ Diệp Thiên Dật ngồi đó, rót cho hắn một tách trà.

“Không sao.”

Diệp Thiên Dật lắc đầu.

“Hơi mất sức mà thôi.”

Diệp Thiên Dật cầm lấy ly, nhưng mắt thường của An Vũ Sương cũng nhìn thấy tách trà trong tay Diệp Thiên Dật đang run.

Chuyện này thật ra cũng chẳng có gì, chính là hiện tượng mất sức, giống như đôi tay ngươi mang một thứ đồ nặng rất lâu vậy, sau đó ngươi vụt tay lên trên, hai tay sẽ tự nhiên run lên, thật ra ý cũng tương tự vậy.

Diệp Thiên Dật vừa uống đã cạn tách trà, sau đó lại cầm điếu thuốc và bật lửa.

“Ngươi còn hút?”

An Vũ Sương chau mày.

“Sao lại không thể hút rồi?”

Diệp Thiên Dật thở ra một hơi, An Vũ Sương ngồi trước mặt hắn.

“Ta thật sự rất muốn biết sao ngươi có thể làm được. Ta vốn không cho rằng Huyền Thiên Thánh Khí có thể làm được chuyện này.”

An Vũ Sương nói.

“Chờ khi hai chúng ta hiểu nhau sâu sắc hơn nữa ngươi sẽ biết rồi.”

Diệp Thiên Dật nhếch mép cười với nàng.

“Đừng có mà lươn lẹo, ngươi rốt cuộc là ai?”

An Vũ Sương hỏi.

“Tà Đế, không phải ngươi đã thấy rồi sao?”

“Ta biết ngươi là Tà Đế, ngoại trừ Tà Đế thì sao? Giết chết Thần Chí Cao, tại sao sức mạnh của ngươi rõ ràng là Thần Hư cảnh, cao nhất là Thần Quân cảnh, vậy mà ngươi lại có thể giết chết Thần Chí Cao? Chuyện này quá trái với võ đạo rồi.”

Diệp Thiên Dật nhếch môi: “Sau này hai ta thân thiết hơn nữa thì ngươi sẽ biết, sự tồn tại của ta chính là vì để phá vỡ những quy tắc thông thường.”

An Vũ Sương: “……”

“Không được rồi, ta mệt quá! Ta đi nghỉ đây.”

Sau đó Diệp Thiên Dật đi về phòng, An Vũ Sương nhìn theo bóng dáng hắn, rơi vào trầm tư.

Chuyện này đã không còn gọi là nghịch thiên nữa rồi, đây vốn là chuyện không thể nào.

“Thế giới này nhất định là điên rồi.”

An Vũ Sương thật sự cảm thấy thế giới này điên rồi.

Nàng phải yên tĩnh một chút.

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua. Diệp Thiên Dật đã ngủ ba ngày.

Hắn cũng nên chuẩn bị trở về Chúng Thần Chi Vực rồi, bởi vì việc ở đây đã làm xong rồi.

Bình Luận (0)
Comment