Cả Hoang Cổ Thương Khung lần nữa quay về với sự yên ổn.
Đương nhiên rồi, chỉ có bên ngoài yên ổn, trên thực tế thì vẫn bàn luận về chuyện này.
Mà bọn họ cũng biết Diệp Thiên Dật ở tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ, bây giờ tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ lại là thần ở Hoang Cổ Thương Khunng rồi.
“Cô An, cậu Diệp còn chưa tỉnh sao?”
Tô Khởi Nguyệt bắt gặp An Vũ Sương đang ra ngoài ngắm cảnh giải tỏa đầu óc.
“Vẫn chưa, có lẽ hơi mệt, chắc là cũng sắp rồi.”
An Vũ Sương nói.
Tô Khởi Nguyệt gật đầu: “Thật ra cũng thật khiến người ta kinh ngạc, thế giới quan có phần sụp đổ.”
“Ta cũng vậy.”
An Vũ Sương và nàng ngồi bên chiếc bàn, Tô Khởi Nguyệt rót cho nàng một tách trà.
“Ồ? Ta cũng không biết nữa. Ngươi và hắn không phải là một đôi sao?”
Tô Khởi Nguyệt có chút hiếu kì.
“Ừm.”
Đột nhiên nàng nhớ ra điều gì đó.
“Các ngươi cũng chỉ là sau khi đến Hoang Cổ Thương Khunng mới quen biết rồi xác định mối quan hệ.”
An Vũ Sương gật đầu.
“Vậy sao ngươi lại thích hắn?”
Tô Khởi Nguyệt tò mò hỏi.
“Chuyện này…”
An Vũ Sương trong chốc lát không biết phải trả lời thế nào.
“Cô An chắc không phải là người coi trọng bề ngoài của Diệp Thiên Dật đâu nhỉ?”
Sau đó An Vũ Sương nhấp một ngụm trà, nói: “Chắc chỉ là ngoài ý muốn.”
Tô Khởi Nguyệt cười, nói: “Ừ… hiểu rồi, nhưng nói ra thì cũng có hơi tiếc.”
“Tiếc chuyện gì?”
Tô Khởi Nguyệt than thở nói: “Cũng không thể nói là tiếc được, đối với bọn ta mà nói thì không tiếc, đối với người khác mà nói thì là tiếc, bởi vì Thần Chí Cao đó có bản lĩnh phá vỡ phong tỏa của Hoang Cổ Thương Khung, nhưng mà đối với bọn ta mà nói, nếu như hắn sống thì bọn ta sẽ phải chết.”
“Ừm, phong tỏa của Hoang Cổ Thương Khung này cần sức mạnh của Thần Chí Cao mới có thể phá vỡ sao?”
“Về lí thuyết thì là thế, tiếc thật, Hoang Cổ Thương Khu này có sức mạnh ngăn cản bọn ta thăng cấp, đối với bọn ta mà nói, giới hạn là Bán Thần rồi, không thể nào thăng cấp lên cao hơn Bán Thần, đây cũng là lí do nhiều năm nay chị cả của bọn ta vẫn tìm nơi phá vỡ nó.”
An Vũ Sương hơi trầm ngâm: “Nhiều năm về trước, Vạn Cổ Thương Khung bị một đám cường giả rất mạnh đến phong tỏa, có lẽ lúc đó bọn họ liên kết lại cấm nơi đây.”
“Phải, khi một thế giới trở nên rất nhỏ thì sẽ cảm thấy cả thế giới này thật sự rất vô vị, nhưng may mắn là thế giới này vẫn còn rất nhiều người, ngươi sẽ không cô độc, nhưng lại khá bối rối ở chỗ, thế giới quan ở Hoang Cổ Thương Khung này toàn là đánh đánh giết giết, khó có nơi nào đáng tin.”
“Thật ra đối với bọn ta mà nói cũng tương tự vậy.”
An Vũ Sương nói một câu.
“Ồ? Tại sao?”
Tại sao ư?
Bởi vì cho dù bọn họ ở Chúng Thần Chi Vực hay ở đây, dường như cũng y vậy, điểm khác chính là, ít nhất ở Chúng Thần Chi Vực cũng còn có một người thân.
“Cũng chẳng có tại sao, bây giờ Hoang Cổ Thương Khung có cách nào khác để rời khỏi không?”
“Không có, bởi vậy nên chị cả mới luôn cố gắng tính toán để đột phá, biết bao năm rồi vẫn không thành công, khó quá mà.”
Trong lòng An Vũ Sương cũng cảm thán một tiếng.
Xem ra nàng thật sự ra không được rồi.
Nàng vốn không cho rằng bản thân sẽ sánh được với những cường giả, thiên tài đỉnh cấp ở Hoang Cổ Thương Khung.
“Nếu như ngươi bằng lòng, có thể cùng với Diệp Thiên Dật ở lại tộc của ta, suy cho cùng thì Hoang Cổ Thương Khung này cũng rộng lớn như vậy, ở những nơi khác phải cần giao nộp bảo vật, còn ở chỗ bọn ta thì không cần phải lo lắng về điều này.”
“Cảm ơn.”
“Ơn cứu mạng, đâu cần phải nói lời cảm ơn.”
Lúc này Diệp Thiên Dật đi đến.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Bọn họ nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, tự rót cho mình một tách trà.
“Tiếc thật, ta còn tưởng có thể đột phá lên đến Thần Tôn cảnh nữa đấy!”
“Ngay cả Thần Chí Cao mà ngươi cũng có thể giết được, thì còn tiếc gì nữa.”
Tô Khởi Nguyệt nói.
Diệp Thiên Dật chán nản nói: “Vậy chắc chắn là tiếc rồi, có thể giết được Thần Chí Cao đâu phải dựa vào bản lĩnh của ta, mà là dựa vào sức mạnh bên ngoài.”
Bọn họ không hỏi rốt cuộc đó là năng lực gì, dù sao thì có hỏi chắc chắn cũng không nói.
“Vậy ta không làm phiền các ngươi nữa, các ngươi nói chuyện đi.”
Tô Khởi Nguyệt cười, gật đầu với Diệp Thiên Dật rồi bước đi.
“Vợ à, hi hi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật duỗi tay ra, đặt lên bàn tay ngọc ngà của nàng.
Phản ứng tự nhiên của An Vũ Sương sẽ là rút tay lại, nhưng… nàng do dự một lúc, cũng chỉ khẽ run, cũng không rút tay về.
Rất khó chịu, cực kì không quen, cả người nổi hết da gà.
Nhưng nàng đang ép bản thân phải thích nghi.
Diệp Thiên Dật thấy cảnh này lòng rất vui sướng.
Ôi vãi!
Cô em này cuối cùng cũng cắn câu rồi.
“Ở thêm đây vài hôm, qua vài hôm nữa chúng ta quay về đi.”
Diệp Thiên Dật nói.
An Vũ Sương: ???
“Ngươi nói gì?”
“Ta nói, qua vài hôm nữa chúng ta quay về đi.”
An Vũ Sương ngơ ra một hồi.
“Về thế nào?”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Ta nói quay về tất nhiên có cách đưa ngươi về.”
An Vũ Sương: ???
“Ngươi…”
“Đừng hỏi, có hỏi ta cũng không nói ngươi nghe đâu.”
Nàng chau mày.
Lẽ nào là Không Huyễn Thạch?
Nhưng Không Huyễn Thạch cần dùng sức mạnh của Không Huyễn Thạch xác định vị trí trước mới được, nhưng không phải Không Huyễn Thạch này bọn họ đến Hoang Cổ Thương Khung rồi mới có hay sao?
Lẽ nào, ở Chúng Thần Chi Vực hắn đã có Không Huyễn Thạch rồi?
An Vũ Sương lộ rõ vẻ mặt vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Thật vậy, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ nàng đã nghĩ đến việc làm thế nào để có thể rời khỏi nơi đây rồi, cũng đã nghĩ bản thân cả đời này cũng không thể nào rời khỏi nói đây được, niềm hi vọng duy nhất của nàng bây giờ chính là… chờ cảnh giới của Diệp Thiên Dật cao lên, có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, liên lạc với An Vũ Tình một chút, nhắn nhủ nàng vài câu, hoặc cũng có thể nhờ vào sức mạnh của Diệp Thiên Dật mỗi ngày nói chuyện một chút, thậm chí là gọi video, cũng có thể chấp nhận được, cũng có thể nói là vạn phúc trong vô phúc rồi.
Nhưng bây giờ hắn, Diệp Thiên Dật nói có thể quay về.
“Ừ.”
An Vũ Sương gật đầu.
“Vậy… ngươi có thể hôn ta một cái không?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
Không biết xấu hổ.
“Không được.”
“Này, không đến mức vậy chứ?”
“Ta không thích.”
Nàng quay mặt qua một bên.
“y.”
Diệp Thiên Dật đứng dậy.
“Vậy ta đi củng cố cảnh giới trước.”
“Chờ đã… sau này ta có thể chấp nhận thì… ta sẽ chấp nhận.”
Giọng An Vũ Sương từ sau vang lên.
Diệp Thiên Dật nhếch môi.
“Được.”
Đêm khuya.
“Ting… chúc mừng ngươi đã khởi động hệ thống mới “Hệ thống xuyên qua không gian.””
Trong đầu Diệp Thiên Dật vang lên một thông báo của hệ thống.
Tuyệt vời!
Hệ thống này đúng là nhân tính hóa.
Tuy đây là hệ thống mở theo kiểu tùy hứng, nhưng vào lúc Diệp Thiên Dật cần, hệ thống này đại khái sẽ cho hắn một hệ thống có thể hỗ trợ hắn, ví dụ Diệp Thiên Dật cần một hệ thống chiến đấu, hệ thống miểu sát sẽ xuất hiện.
Đương nhiền rồi, đây cũng không phải là tuyệt đối.
Nhưng bây giờ, Diệp Thiên Dật muốn quay về rồi, hệ thống này cho hắn hệ thống xuyên qua khôn gian.
Nói thật lòng là, cũng rất đỉnh, dù sao thì Diệp Thiên Dật cũng khá hài lòng, đương nhiên rồi, ngoại trừ có vài lúc chọc tức người ta ra…
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn sang.