Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1450 - Chương 1446: Nhiệm Vụ Đặc Thù

Chương 1446: nhiệm vụ đặc thù
Chương 1446: nhiệm vụ đặc thù

Hệ thống xuyên qua không gian: Một loại hệ thống có thể tuỳ ý xuyên qua không gian, mỗi ngày có thể sử dụng một lần, có thể tiến hành xuyên qua tất cả các không gian ở vị diện này, cách sử dụng: mở một cánh cửa xuyên qua không gian, xuyên qua cánh cửa này có thể tới được một nơi đặc biệt, xuyên qua không gian đó mất nhiều nhất là hai phút. Nhiệm vụ cuối cùng: Hãy tiến vào cửa để xuyên tới một nơi không xác định. Thưởng nhiệm vụ: Thương Sinh Chi Đồng. Thời gian hệ thống tồn tại: bảy ngày, nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong bảy ngày, hệ thống sẽ biến mất.

Diệp Thiên Dật; “.....”

Diệp Thiên Dật ngây người.

Cái này…

Hắn lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

Tình huống gì vậy?

Thời gian hệ thống vẫn là bảy ngày, nhưng nó kích hoạt một nhiệm vụ tối thượng, nhiệm vụ tối thượng này chỉ là để hắn một mình xuyên tới không gian đặc biệt nào đó, nơi này chắc chắn vẫn nằm trong cái vị diện này, có thể là Bát Hoang, Bát Quốc, Chúng Thần Chi Vực hay thậm chí là Thần Vực, dù sao thì cũng chỉ là những đại lục này, tùy ý tới một nơi, không cần làm gì khác, khi tới đó tức là đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ đơn giản như vậy?

Việc này đối với ngươi là đơn giản, nhưng…. vì sao lại đơn giản như vậy, Diệp Thiên Dật cảm thấy có gì đó không ổn?

Nó giống như khi ngươi toàn phải trải qua nhiều khó khăn, đột nhiên gặp phải những chuyện đơn giản và dễ dàng, ngươi sẽ có cảm giác bị lừa đảo.

Nhiệm vụ này đơn giản quá rồi? Chỉ cần để hắn tùy ý xuyên qua một không gian là xong….

Lừa đảo, có mùi gian thương!

Nhưng nhiệm vụ này có thưởng…. cảm giác thật phê!

Thương Sinh Chi Đồng? Cái tên này thật thú vị.

“Nói sau đi, nói sau đi. Đến lúc đó quay lại rồi nói sau đi.”

Diệp Thiên Dật nhún vai.

Nếu nói sợ, Diệp Thiên Dật không sợ, cho dù hệ thống này có ý khác muốn đưa hắn đến một nơi đặc thù, nhưng Diệp Thiên Dật không sợ, hắn thích thử thách, hơn nữa Diệp Thiên Dật luôn tin vào một điều, đó là…. bất kể hắn đi đâu, gặp bất kỳ một người nào, cho dù nơi đó tốt hay xấu, người đó tốt hay xấu, luôn có một chân lý nhất định. và những gì hắn có được, đó chính là duyên phận!

Ví dụ như, nếu như bọn họ không đưa hắn tới đây, có lẽ cả đời này Diệp Thiên Dật cũng sẽ không bước vào Hoang Cổ Thương Khung, cả đời này cũng sẽ không gặp được An Vũ Sương, cũng sẽ không chiếm được Huyền Thiên Thánh Khí xếp hạng lần thứ hai, cũng sẽ không có được Thiên Địa Huyết Linh Trì hay cũng sẽ không luyện hóa được Huyết Sắc Chi Tâm….

Ngươi cảm thấy hắn thua thiệt sao?

Hắn lời rồi!

Cho nên, Diệp Thiên Dật nên chọn đến một nơi ngẫu nhiên, hắn thích cảm giác này, hắn thích mạo hiểm.

Không, nói cách khác, hắn càng thích cuộc sống an ổn, chính là liếc mắt đưa tình với các cô gái, nhưng đây chắc chắn không phải cuộc sống của bây giờ, con đường tu luyện còn dài, hắn còn phải tiếp tục đi tiếp.

Hắn có thể hiểu rằng, nhiệm vụ của hệ thống này là dành riêng cho Diệp Thiên Dật, hắn có thể nhận được gì?

Diệp Thiên Dật không chắc! Nhưng hắn có chút mong đợi! Loại cảm giác không rõ ràng này thật sảng khoái.

Cái này nếu như trực tiếp tới Thần Vực, vậy thì đỉnh quá rồi!

Bây giờ Diệp Thiên Dật có muốn tới Thần Vực cũng không tới được, hắn không đủ tư cách.

“Khi nào đến hẵng nói, ta đi ngủ, đáng tiếc không cô gái nào để ôm ngủ.”

Diệp Thiên Dật cảm thấy đáng tiếc.

“Nhưng mà, ta có nên đưa Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc đi?”

Bởi vì hệ thống có khả năng này.

Hắn tuyệt đối không có khả năng thả toàn bộ người trong Hoang Cổ Thương Khung ra ngoài, những người khác cũng không có quan hệ gì với Diệp Thiên Dật.”

Nhưng Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc, Diệp Thiên Dật vẫn khá là thích, khụ khụ, không phải bọn họ toàn là mỹ nữ sao, hơn nữa…. Họ an toàn, họ tốt bụng, họ đáng để Diệp Thiên Dật mang theo!

“Ờ, đem theo bọn họ cùng đi, nhỡ đâu có thể đưa họ tới Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông thì sao?”

Diệp Thiên Dật mắt sáng lên.

Chết tiệt!

Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc có hơn một nghìn người, hơn một trăm tên Thái Cổ Thần Vương cảnh, vài tên Bán Thần, đây là muốn gia nhập cùng Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, mẹ nó, Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông đã trực tiếp trở thành đế vương của toàn bộ Hạ Vực, toàn bộ Hạ Vực không có thế lực nào có thể so sánh được với Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông!

Ngay cả thế lực Thần Cấp ở Hạ Vực, Dược Thần sơn gì đó…. môn phái của bọn họ có thể có hàng chục Thái Cổ Thần Vương cảnh đúng không? Đoán chừng không có Bán Thần!

Bán Thần có thể chỉ tồn tại ở Thượng Vực và Thần Vực, chết tiệt!

Vô địch!

Thế nhưng, đáng tiếc rằng Diệp Thiên Dật không có tham vọng, cũng không muốn thống nhất toàn bộ Chúng Thần Chi Vực…. Sức mạnh mạnh mẽ của hắn chỉ để trấn an cho bản thân, nếu có người khiêu khích, Diệp Thiên Dật cũng không sợ.

Ít nhất, nếu Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc có thể tham gia cùng hắn, toàn bộ Chúng Thần Chi Vực hắn không cần sợ cái gì nữa, trừ khi có người liên thủ.

Thế nhưng….

Thành thật mà nói, lực lượng ở Hạ Vực thật sự không có Bán Thần sao? Không nhất định! Cái Hoang Cổ Thương Khung này chất lượng cao như vậy khiến cho Diệp Thiên Dật cảm thấy không phải sự thật.

Thật sự là có, chỉ là ẩn nấp hơi sâu.

Mặc dù có như thế nào, hãy giành lại chúng đi.

Cái gì? Hắn muốn giữ những cô gái xinh đẹp của Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc bên mình sau đó tất cả đều trở thành vợ hắn?

Chết tiệt!

Không phải, không phải, không đến mức đó, thật sự không đến mức đó; cùng lắm chỉ là Tô Kỳ Băng, Tô Khởi Nguyệt, đúng không?

Được rồi, được rồi, nếu có thể không phải cũng không được.

Sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật bước ra ngoài với điếu thuốc trong tay.

“Chào buổi sáng các cô gái.”

Diệp Thiên Dật mỉm cười chào hỏi với các cô gái của Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc.

“Chào buổi sáng anh Diệp.”

“Ngươi muốn ăn sáng chưa? Ta giúp ngươi làm.”

“Không cần, không cần.”

Diệp Thiên Dật cười nói: “Chị cả các ngươi đâu? Ta có chút chuyện muốn tìm nàng.”

Lúc này, một người phụ nữ cao quý bước tới.

“Chị hai.”

“Chị hai.”

Họ lần lượt hành lễ.

“Ừm.”

Sau đó nàng nhìn Diệp Thiên Dật nói: “Ta đưa ngươi đi tìm chị cả.”

Diệp Thiên Dật nhìn nàng.

Nàng là chị hai của Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc, trước đây chưa từng nhìn thấy, nghe nói nàng đang bế quan.

“Đa tạ.”

“Không có gì.”

Sau đó nàng đưa Diệp Thiên Dật tới một hang động.

Đừng nhìn Diệp Thiên Dật ở đây suốt mấy ngày nay, nhưng nơi này hắn chưa từng đi qua.

“Chị cả, Anh Diệp tìm.”

Một giọng nói thanh tao, cao quý, lạnh lùng cất lên: “Mời.”

Sau đó nàng nhìn Diệp Thiên Dật nói: “Mời.”

“Đa tạ.”

Diệp Thiên Dật bước tới.

Đây là một tiểu thế giới, bên trong Tô Kỳ Băng vừa đứng dậy.

“Không biết Anh Diệp có việc gì?”

Nàng cảm thấy, hắn chỉ tên gọi mặt muốn gặp nàng, hẳn là có chuyện quan trọng.

Hảo cảm Tô Kỳ Băng dành cho Diệp Thiên Dật không hề thấp, được hắn cứu, cộng với ngoại hình điển trai, khả năng nghịch thiên của hắn, không thể không có ấn tượng tốt.

Bình Luận (0)
Comment