Diệp Thiên Dật sờ vào chóp mũi.
Hắn cảm thấy cô gái này đã hiểu nhầm gì đó rồi.
“Ta…. đến một nơi rất lợi hại, đến lúc khác sẽ nói cho ngươi.”
“Ồ.”
Diệp Thiên Dật cười cười kéo đôi bàn tay nhỏ bé của Liễu Khuynh Ngữ.
“Tiểu Khuynh Ngữ, nhớ ta không?”
Liễu Khuynh Ngữ mặt hơi đỏ lên, sau đó nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng
“Dao Tịch, ngươi thì sao?”
Diệp Thiên Dật nhìn Dao Tịch xinh đẹp bên cạnh.
Dao Tịch: “.....”
“Đương nhiên là nhớ.”
Dao Tịch nhẹ nhàng nói một câu.
“Vậy hôn một cái.”
Nàng nhanh chóng tránh ra.
“A di đà phật, thân thể người chịu được sao tông chủ?”
Đường Tam Táng trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
“Đó là đương nhiên.”
“Nhưng không biết…. bần tăng có thể…. khụ khụ, hỗ trợ ngươi… hàng yêu được không?”
Diệp Thiên Dật: “.....”
Chết tiệt!
Cẩu tử!
Lời nói này của ngươi có ý gì?
Hàng yêu, hàng cái gì yêu chứ? Người ta là Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc đó!
Hắn nói hàng yêu hiển nhiên không phải hàng yêu chân chính rồi.
“Tùy vào khả năng của ngươi, nhưng ngươi phải làm tốt việc của mình.”
Hai mắt Đường Tam Táng sáng lên: “Đó là đương nhiên! Đó là đương nhiên! Ha ha ha.”
Sau đó hắn hưng phấn chạy đi.
“Các vị nữ chủ đợi một chút, bần tăng tới giúp các người!”
Khóe miệng Diệp Thiên Dật giật giật.
Chết tiệt!
Không biết xấu hổ.
“Được rồi, mọi người đi làm việc đi.”
Diệp Thiên Dật nói với mọi người một câu.
“Vâng, tông chủ!”
“Dạo gần đây tình hình bên đó thế nào? Có chuyện gì lớn xảy ra không?”
Diệp Thiên Dật cùng các cô gái xinh đẹp vừa đi vừa nói, bàn tay ở bên cạnh cũng không quên cọ cọ.
“Cũng không có việc gì lớn, đều là một vài chuyện nhỏ, nếu nói đại sự, vậy chính là Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông bị một vài tông môn chống đối, thậm chí bao gồm Thượng Vực, cho nên mấy ngày nay, chúng ta đều rất khiêm tốn.”
Liễu Khuynh Ngữ nói.
“Thượng Vực? Chúng Thần Minh?”
“Đều có, cụ thể vẫn chưa rõ ràng, hơn nữa Dược Hoàng Tông gần đây cũng không yên, bọn họ đều đang bí mật chuẩn bị cái gì đó.”
Diệp Thiên Dật xoa cằm.
“Ừm, có vẻ như ta bị bọn họ đưa tới Hoang Cổ Thương Khung.”
“Cái gì? Hoang Cổ Thương Khung?”
Ma nữ tóc trắng cau mày.
“Tông chủ, ngươi chắc chắn là Hoang Cổ Thương Khung?”
Diệp Thiên Dật gật đầu; “Đương nhiên rồi.”
“Nhưng, đó không phải là nơi sau khi vào rồi sẽ không thể ra sao? Anh Diệp làm sao mà đi ra được vậy?”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Vì ta không phải người bình thường, người khác không được không có nghĩa là ta không được.”
“Cũng đúng….”
“Bảo sao tông chủ có thể đem được những người mạnh như vậy ra ngoài, ta cũng đang nghĩ, Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc, nếu ta nhớ không nhầm, bọn họ cũng đã từng bị đưa vào Hoang Cổ Thương Khung, nhưng cũng không xác định lắm, bây giờ ta chắc chắn rồi.”
“Ồ đúng rồi, ta cũng rất lâu không liên lạc với họ rồi, ta phải nói với họ một tiếng.”
Sau đó Diệp Thiên Dật lấy chiếc đồng hồ công năng ra và gửi tin cho các cô gái.
Nháy mắt tất cả mọi người đều sôi sục lên!
Nói thật, mọi người biết Diệp Thiên Dật tới Hoang Cổ Thương Khung đều rất lo lắng, lo lắng hắn không ra ngoài được, sau đó thì mất liên lạc, thật sự tất cả mọi người đều rất lo lắng, bây giờ Diệp Thiên Dật đã ra ngoài là chuyện đầu tiên phải nói với bọn họ.
…….
Một bên khác, An Vũ Sương cũng đã về tới Đế quốc Thiên Tuyết.
Nàng có thể rất nhanh chóng trở về, cái này cũng hợp tình hợp lí, dù sao nàng cũng là Nữ hoàng của Đế quốc Thiên Tuyết, nàng nhất định phải có cách để trở về nhanh chóng.
An Vũ Sương đeo khăn che mặt đi dạo khắp đường phố phồn hoa của thành Thiên Tuyết Thánh, trước đây nàng rất ít ra ngoài, thế nhưng bây giờ…. nàng đi lại nơi này, thậm chí còn ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
Trước kia nàng chưa từng làm vậy, thế nhưng một vài lời nói của Diệp Thiên Dật đã làm thay đổi nàng, ví dụ như…. nên sống thật tốt, hưởng thụ cuộc sống này.
An Vũ Sương lấy chiếc đồng hồ công năng ra gọi điện.
Một bên khác, An Vũ Tình đang nằm trong phòng.
Nàng đã rất lâu rồi không ra ngoài.
Bởi vì nàng biết chị gái mình đi đâu, nàng cũng biết chị gái mình rất khó có cơ hội có thể thoát ra ngoài.
Tuy quan hệ của bọn họ không tốt, thế nhưng nói thật, dù sao cũng là chị em ruột, bề ngoài có thể không tốt, thế nhưng bọn họ vẫn luôn quan tâm và để ý đến đối phương, dù gì họ cũng là người người thân duy nhất của nhau trên thế giới này.
Khoảng thời gian này nàng thay đổi rất nhiều, từ một An Vũ Tình vô tâm và rắc rối đã trở thành một con người ăn nói có ý tứ.
Nàng thật sự không vui lên được.
Cho đến khi….
Đồng hồ công năng của nàng kêu lên, nàng liếc nhìn người đang gọi mình, An Vũ Tình đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Là số của chị gái!
“Alo.”
An Vũ Tình có chút luống cuống nhận điện thoại.
“Ta quay về rồi.”
m thanh nhàn nhạt của An Vũ Sương truyền đến.
An Vũ Tình giật mình một lát.
“Chị… chị làm sao mà quay về được vậy?”
Nàng có chút không dám tin.
“Một lát nữa rồi nói, ra ngoài ăn cơm đi, ta mời.”
An Vũ Sương thản nhiên nói.
An Vũ Tình:???
“Ngươi là ai? Ngươi bị ma nhập rồi à?”
An Vũ Sương: “........”
“Ta ở Tửu Thiên Đường đợi ngươi.”
Sau đó nàng cúp máy.
An Vũ Tình nhanh chóng thay một bộ đồ thể thao đơn giản, trên mặt nở một nụ cười, nụ cười mà nàng còn không biết.
Trong một phòng riêng của nhà hàng, An Vũ Sương ngồi trong đó, rất nhanh An Vũ Tình đã mở cửa bước vào, sau khi bước vào, nàng nhìn thấy An Vũ Sương.
Là chị gái! Tuy rằng đeo khăn che mặt, thế nhưng chắc chắn là chị gái.
Sau đó, An Vũ Tình quay lại đằng sau khóa cửa, rồi ngồi trước mặt An Vũ Sương.
“Làm sao mà ngươi ra ngoài được vậy?”
An Vũ Tình hỏi.
“Người khác giúp đỡ.”
“Người khác giúp đỡ?”
An Vũ Tình nhíu chặt đôi lông mày.
“Chẳng nhẽ toàn bộ Hoang Cổ Thương Khung đều được giải phong rồi? Ta cũng không có nghe đến việc này mà.”
An Vũ Tình gác một chân lên ghế, cầm đũa gắp đậu phộng đưa lên miệng, quả nhiên ở trước mặt An Vũ Sương, nàng mới khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời này.
“Không có.”
“Vậy thì tốt.”
Hiển nhiên An Vũ Tình rất vui vẻ, chỉ là nàng không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
“Lực của ta cũng đã được giải trừ rồi, lát nữa trở về, ta giúp ngươi giải trừ.”
Động tác tay của An Vũ Tình dừng lại một chút.
“Chuyến đi này thuận lợi như vậy?”
“Hoang Cổ Thương Khung có người lợi hại cũng là bình thường, thế nhưng lợi hại là vậy, sao hắn không đi ra? Lại luôn ở trong Hoang Cổ Thương Khung? Rồi lại đúng lúc này mới đi ra?”
An Vũ Tình không hiểu.
“Ngươi biết hắn đấy.”
Nàng nghi ngờ nhìn về phía An Vũ Sương.
“Hử? Ta biết? Ngươi đang nói đùa đấy à?”
“Hắn tên là Diệp Thiên Dật.”
Lạch cạch.
Đôi đũa trong tay An Vũ Tình rơi xuống mặt bàn.
“Cái gì? Diệp Thiên Dật? Hắn….”
An Vũ Tình nhíu chặt lông mày suy tư một hồi.
Đúng rồi!
Lúc đó Diệp Thiên Dật bị các vết nứt trên không trung hút đi, nàng cũng không biết hắn đi đâu, chẳng nhẽ hắn bị đưa tới Hoang Cổ Thương Khung sao?