An Vũ Tình thấy quá khoa trương rồi!
Thế này thì quá là khoa trương rồi!
Quan trọng là, sao hắn có thể làm được… hắn chỉ là một Thần Vương cảnh thôi mà!
An Vũ Sương nói: “Ta với hắn vô tình gặp nhau ở Hoang Cổ Thương Khung, sau đó chúng ta kết thành đồng đội. Ta vốn dĩ không quen hắn, nhưng sau đó hắn trông thấy ta thì nói là quen ngươi, lúc đó ta liền biết.”
“Nhưng vì sao hắn có thể làm được? Hắn chỉ là Thần Vương cảnh!”
“Hắn không phải Thần Vương cảnh bình thường”
“Ta biết chứ, tông chủ của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, vậy cũng đâu có nghĩa là…”
An Vũ Sương nói: “Ngươi không biết nhiều về hắn, ta cũng không biết nhiều, nhưng hắn thực sự rất lợi hại! Nếu có thể sống tiếp thì trong tương lai hắn nhất định sẽ thống trị cả Đại Lục, Chúng Thần Chi Vực, Thần Vực, không có kẻ thứ hai đâu.”
An Vũ Tình nhìn nàng.
“Ngươi có phải đang đánh giá hắn hơi cao không?”
“Nhìn xem…”
An Vũ Tình nhún vai: “Vậy thì tới Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông cảm tạ hắn nhé, cùng nhau đi.”
“Ngươi đi đi, ta không đi đâu, còn nhiều việc phải làm lắm.”
“Cái đồ tẻ nhạt, ngươi thật sự không thể dành chút thời gian để tận hưởng cuộc sống sao?”
An Vũ Sương có chút ngập ngừng.
“Chắc là được.”
An Vũ Tình há hốc miệng.
Đây là lời nàng ấy có thể thốt ra sao?
“Sao thế? Chuyến đi này khiến tâm tình của ngươi thay đổi vậy sao? Một kẻ nhạt nhẽo như ngươi thế mà lại nói ra câu này?”
An Vũ Sương quệt quệt miệng.
“Mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra không?”
An Vũ Tình đáp: “Có, ta đã nhận sẽ thực hiện lời hứa sẽ giúp đỡ người kia.”
“Đế quốc Hỏa Thần Mộng ấy hả?”
“Đúng vậy.”
An Vũ Tình gật đầu.
“Dù sao cũng đồng ý rồi, trước kia ngươi thất hứa quá nhiều lần, lần này đừng thất hứa nữa đấy. Với cả nếu ta không thực hiện thì e rằng họ sẽ có ý nghĩ làm phản, ta bắt buộc phải làm. Hiện tại sắp bắt đầu rồi.”
An Vũ Sương gật đầu: “Ừ, những tranh đấu nơi hoàng thất, nếu không dính dáng tới binh lính, bách tính thì cũng không thành vấn đề.”
“Hoàng thất đến lúc đó sẽ trực tiếp đưa người tới hoàng thất của đế quốc Thần Mộng, lật đổ Thần Mộng Nữ hoàng.”
An Vũ Tình đáp.
“Ừ…”
An Vũ Tình nhìn An Vũ Sương, nói: “Giải quyết xong mấy chuyện này, ngươi còn muốn làm Nữ hoàng không?”
“Muốn chứ.”
An Vũ Sương ăn một miếng rồi nói.
“Có ý nghĩa gì chứ? Quyền lực thực sự quan trọng sao? Có ý nghĩa gì đâu?”
An Vũ Tình cao giọng.
“Quyền lực đối với ta không quan trọng, thế lực mới quan trọng. Nếu không có thế lực đủ mạnh cho riêng mình, ngươi với ta có thể sống tới bây giờ không?”
“Sao lại không!?”
An Vũ Tình trừng mắt nhìn nàng.
Đây không phải chuyện An Vũ Sương muốn nhắc tới, bởi nàng có thể chấp nhận bị An Vũ Tình trách mắng, nhưng chuyện này đã gây ra một thay đổi lớn trong tâm trí nàng.
An Vũ Sương lau miệng rồi nhìn An Vũ Tình.
“Ta hỏi ngươi này, năm đó thực lực của ta và ngươi còn kém, cha mẹ bị kẻ gian giết hại tàn nhẫn, ngươi nghĩ mục tiêu của chúng chỉ là cha mẹ thôi sao?”
“Ta biết.”
An Vũ Tình uống một ngụm rượu.
“Nếu như khi ấy ta tới gặp cha mẹ lần cuối thì ta sẽ chẳng có thời gian mà tranh giành cái vị trí này, hậu quả là gì? Ngươi với ta chết là cái chắc!”
An Vũ Tình nhíu mày nhìn nàng.
“Đó mới chính là lí do năm đó ngươi không tới gặp cha mẹ lần cuối?”
An Vũ Sương ngồi đó nhìn chằm chằm An Vũ Tình.
“Ngươi có biết những năm qua điều mà ta hối hận nhất là gì không?”
An Vũ Tình lắc đầu.
“Điều ta hối hận nhất chính là… đã không tới gặp cha mẹ lần cuối!”
An Vũ Tình cắn cắn môi.
“Nhưng ta lại không hối hận, ít ra còn có ta với ngươi mà.”
“Đây… thực sự là suy nghĩ của ngươi? Ngươi thật sự không phải vì ham mê quyền lực?”
An Vũ Tình ngẩng đầu nhìn nàng.
An Vũ Sương cầm đũa lên, nàng gật đầu.
Trong lòng An Vũ Tình cảm thấy không thoải mái.
Dường như những năm qua nàng đã trách nhầm An Vũ Sương mất rồi.
Là thật ư? Là lừa nàng thôi ư?
An Vũ Tình nghĩ chắc không phải đâu.
Sao một đạo lý đơn giản như vậy mà nàng chưa hề nghĩ tới?
“Vậy tại sao trước đây ngươi không nói?”
Trước đây vì sao không nói?
Bởi vì nàng không muốn bắt An Vũ Tình gánh vác quá nhiều trách nhiệm, trách nhiệm này một mình nàng gánh là được, để An Vũ Tình có thể sống cuộc đời nàng muốn. Trách cứ việc trách nàng, hãy để nàng che chở An Vũ Tình khỏi phong ba bão táp ngoài kia.
Đó cũng là lí do trong mắt người khác, Nữ hoàng Thiên Tuyết là một nữ nhân mang dã tâm to lớn!
Bởi từ khi nàng thượng vị, đa số những quyết định nàng đưa ra đều nhằm củng cố thế lực. Lôi kéo những thế lực khác cũng được, tấn công rồi hạ gục những thế lực khác cũng đành, thậm chí những tranh đấu trong hoàng thất đế quốc bao gồm cả việc ly gián hoàng tộc đế quốc Thần Mộng, đều là một tay nàng gây ra!
Những năm qua quả thực đều là như vậy!
Mục đích của nàng là gì ư?
Chính là để sống sót chứ còn gì!
Có thể nói hoàng thất của nàng không hoàn toàn thuộc về nàng, nhân lúc còn đủ tư cách ra lệnh cho người khác nàng phải cật lực củng cố hoàng thất của chính nàng, nàng bắt buộc phải làm vậy! Nếu có thể, nàng muốn triệt hạ hết phe cánh bên kia của hoàng thất.
Bởi nàng biết cái chết của cha mẹ nàng là do chúng gây ra! Nàng có tùng nghĩ đến chuyện báo thù? Nhưng nàng không làm được!
Việc nàng làm được năm ấy chính là tranh đoạt đế vị với chúng. Nếu nàng không thể ngồi lên ngai vị này, nàng chắc chắn sẽ chết!
Đây cũng là lí do nàng muốn hoán đổi thân phận với An Vũ Tình, nàng đang bảo vệ An Vũ Tình.
Thật ra lúc mới chào đời chính là như vậy. Khi vừa sinh ra, trừ những người thân cận nhất, không một ai biết cha mẹ nàng đã sinh ra một cặp song sinh! Ngay từ đầu cha mẹ nàng đã đề phòng tới việc này nên mới làm vậy để bảo vệ bọn nàng.
An Vũ Sương không nói gì.
“Thôi vậy.”
An Vũ Tình cũng không nói nữa.
“Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, chuyện sau này cứ giao cho ta đi. Còn nữa, thân phận của ta, ngươi đừng nhắc tới trước mặt Diệp Thiên Dật.”
“Ta biết rồi.”
An Vũ Sương nói: “Thái Cổ Thần Vương cảnh còn chưa đủ, có lẽ ở Hạ Vực thì đủ rồi, nhưng kẻ địch của chúng ta ở Thượng Vực. Bọn họ tùy ý phái một Bán Thần tới cũng đủ để lấy mạng chúng ta rồi.”
An Vũ Sương bỗng trầm mặc.
“Nếu có một ngày chúng ta đạt tới tứ giai hoặc Bán Thần, đến lúc đó ta sẽ từ bỏ đế vị.”
An Vũ Sương dứt lời bèn đặt đũa xuống, đeo mạng che mặt rồi rời đi.
An Vũ Tình ngồi đó ngẩn người.
Một lúc sau nàng mới gọi điện thoại.
“Alo, Thanh Hàn à, tối nay rảnh không nè? Đi quẩy, uống rượu với ta...”
Giọng Hoa Thanh Hàn truyền đến: “Lâu lắm không gặp, sao thế người ơi?”
Từ lúc Diệp Thiên Dật bỏ đi, hai người bọn họ chưa từng gặp nhau, định buôn chuyện nhiều chút. An Vũ Tình thì bận việc riêng còn Hoa Thanh Hàn lại rời nhà họ Vương để tập trung tu luyện.
Hoa Thanh Hàn đương nhiên cũng đang dò la tin tức của Diệp Thiên Dật, song cũng không dò la được gì.
“Không sao hết, đang vui, thèm uống rượu.”
“Vui thật không đấy?”
“Thật mà, ai dà, sao mà xàm lắm thế nhỉ, ra đây ra đây đê ta nói cho một tin tốt nè.”
“Ok, đang ở đâu.”
.............
Buổi tối, Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông tổ chức một lần to lớn yến hội! Quả thực phi thường náo nhiệt, Tô Kỳ Băng các nàng mỗi người đều tham gia.
"Cái gì? Thần Mộng đế quốc ra chuyện rồi?"
Diệp Thiên Dật chau mày.