Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1455 - Chương 1451: Ta Vừa Chụp Màn Hình Rồi!

Chương 1451: Ta vừa chụp màn hình rồi!
Chương 1451: Ta vừa chụp màn hình rồi!

Nữ hoàng của đế quốc Thần Mộng là Thường Hy vợ hắn cơ mà!

Thường Hy gặp chuyện, Diệp Thiên Dật không lo lắng sao được?

Thường Hy không đến, mấy cô em khác cũng không đến nốt. Các nàng chỉ cần biết Diệp Thiên Dật bình an quay trở về, không nhất thiết phải lặn lội đường xa đến Chúng Thần Chi Vực chỉ để ăn cơm cùng Diệp Thiên Dật. Các nàng cũng bận lắm chứ, ai mà chả bận, không bận việc thì cũng bận tu luyện. Mà thực chất là do đường sá quá xa!

“Đế quốc Thần Mộng gặp chuyện gì sao?”

Diệp Thiên Dật hỏi Liễu Khuynh Ngữ.

Liễu Khuynh Ngữ đáp: “Hoàng thất lục đục, ngươi cũng biết việc nội bộ hoàng thất đế quốc Thần Mộng chia bè kết phái. Đây là chuyện do đế quốc Thiên Tuyết gây ra, một nửa hoàng thất đã gia nhập hoàng thất Thiên Tuyết, giúp Thiên Tuyết bành trướng thế lực. n oán dai dẳng giữa hai hoàng tộc này chỉ có chiến tranh mới chấm dứt được. Nữ hoàng bệ hạ tiếp tay cho hoàng thất, lại thêm thế lực chống lưng cho Nữ hoàng bệ hạ cũng ép buộc ngài làm vậy, không muốn đánh cũng phải đánh.”

Diệp Thiên Dật xoa cằm.

“Việc này ta chẳng lạ, cũng dễ hiểu thôi.”

Đế quốc choảng đế quốc, quá bình thường. Chiến tranh giữa hai hoàng thất bọn họ chẳng dính dáng gì tới bách tính lẫn binh lính nên có thể chấp nhận được. Bọn họ vẫn nghĩ cho dân đen mà, chỉ là nội bộ lục đục thôi.

Thường thì kiểu đấu đá nội bộ này cũng chỉ đơn giản là gà nhà chọi nhau, chẳng mấy khi liên lụy tới quân binh.

“Tình hình thế nào rồi?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Chẳng biết nữa, Nữ hoàng bệ hạ không nói gì nhiều với ta.”

Liễu Khuynh Ngữ lắc đầu.

“Thôi được, đến lúc đó ta sẽ tự đi hỏi.”

“Ừ ừ.”

Nghe Diệp Thiên Dật nói vậy Liễu Khuynh Ngữ phần nào an tâm hơn. Đành rằng đó là hoàng thất của đế quốc Thiên Tuyết, đành rằng khả năng cao sẽ có rất nhiều kẻ mạnh, song sự tin tưởng mà Liễu Khuynh Ngữ dành cho Diệp Thiên Dật đã bén rễ trong lòng, ăn sâu vào máu rồi. Dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì, có nguy hiểm có ngặt nghèo ra sao thì nàng đều tin rằng có Diệp Thiên Dật ở đây, không gì là không thể.

“Rồi rồi, nghỉ ngơi đi, mọi người đều đi nghỉ đi. Tiểu Khuynh Ngữ ơi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Diệp Thiên Dật gọi Liễu Khuynh Ngữ.

“Ừ.”

“Không nói ở đây, vào phòng ngươi đi.”

Liễu Khuynh Ngữ: “....”

“Hừ.”

Cô nàng họ Liễu lạnh nhạt ném cho Diệp Thiên Dật cái nhìn đầy kì thị.

Đúng là mặt dày.

….

Nửa đêm, Diệp Thiên Dật vừa ôm Liễu Khuynh Ngữ vừa thì thầm nói chuyện, đồng hồ công năng đột nhiên reo lên.

Liễu Khuynh Ngữ thừa biết đồng hồ công năng của Diệp Thiên Dật chỉ reo vì gái. Trong đám bạn bè của hắn, không phải gái xinh thì là gái đẹp.

Mà thôi… nàng quen rồi, Liễu Khuynh Ngữ nàng không thèm chơi trò ghen tuông nhé.

Diệp Thiên Dật khẽ rên rỉ rồi liếc một cái, hóa ra có cô em hư hỏng nào đó mời video call.

“Ngươi nghe đi, ta ngủ rồi.”

Liễu Khuynh Ngữ xoay người, vùi mình sâu trong chăn.

“Haizzz.”

Diệp Thiên Dật vẫn biết ngại, lập tức chạy ra sân thượng nhận video call.

“Khiếp, trông ngươi tởm quá đi.”

Đập vào mắt An Vũ Tình là Diệp Thiên Dật đang bán khỏa thân, làm nàng cay hết cả mắt.

Nàng đâu có ngờ tới chuyện này.

Đâu ngờ sau khoảng thời gian dài không gặp nhau, vừa mở video đã thấy người ta ở trần thế này. Ối trời đúng là không biết xấu hổ mà!

“Nè, cái đồ con gái mất nết kia, ngươi vẫn đang nhìn ta đấy à?”

Diệp Thiên Dật cười cười, châm một điếu thuốc rồi ngồi bệt ra đó.

Còn phải nói sao, vẻ ngoài của tên Diệp Thiên Dật này lúc nào cũng rất hút gái, đặc biệt là lúc hắn không mặc đồ, haiz…

Con gái ấy à, mê lắm cái bọn con trai đã có cơ bắp lại còn sở hữu nhan sắc thần tiên chết người.

Mà Diệp Thiên Dật rắn chắc phết, không bị béo. Thân hình hoàn hảo này của hắn đã khiến bao chị em tim đập chân run ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Ta có nhìn sao?”

An Vũ Tình nháy mắt, cười đáp lời hắn.

“Lau nước miếng đi, ngươi xem nước miếng của ngươi chảy thành suối rồi kìa.”

“Vớ vẩn. Lâu lắm không gặp, ngươi vẫn như thế, ngươi xẻ thịt má trái đắp lên má phải đấy à.”

“Có ý gì hả?”

Diệp Thiên Dật bỗng sững người.

“Một bên mặt dày một bên mặt mỏng nè!”

Diệp Thiên Dật; “...”

“Ngươi uống rượu à?”

Diệp Thiên Dật ngắm An Vũ Tình hai má ửng đỏ, trời, mê thế nhỉ.

“Hì, có cả Thanh Hàn nữa nè. Thanh Hàn, qua chào hỏi Diệp Thiên Dật đê.”

Thanh Hàn thò mặt vào camera.

Nàng cũng uống đến quay cu đơ luôn.

“Chao xìn Thanh Hàn, ta nhớ ngươi muốn chết đó.”

Diệp Thanh Hàn chu mỏ cười với Hoa Thanh Hàn.

Mặt Hoa Thanh Hàn thoáng chốc đỏ bừng.

“Ngươi bình an là tốt rồi.”

Nàng khẽ đáp.

“Ta có thể bị gì cơ chứ?”

An Vũ Tình gật đầu: “Đúng á, đường đường là tông chủ của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, sao có thể xảy ra chuyện gì. Ngươi nhìn coi, không mặc quần áo nè, dám cá hắn vừa trèo xuống từ giường con gái nhà người ta đi nghe điện thoại. Để ta đoán nha, bên dưới cũng trần như nhộng nốt.”

“Này, đồ xấu xa kia, nói năng kiểu gì thế.”

“Vậy ngươi chĩa camera xuống phía dưới tí xem nào.”

Diệp Thiên Dật, “....”

“Thôi khỏi nhé.”

“Xì, chột dạ hử?”

Điệu cười của An Vũ Tình đầy vẻ chế nhạo.

“Thật đó, không được đâu.”

Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu.

“Sao mà không được, có mà ngươi không dám.”

“Đậu má! Sao ta lại không dám!”

“Vậy thì chĩa camera xuống dưới đê.”

An Vũ Tình khiêu khích hắn.

Nàng biết con người Diệp Thiên Dật tuy mặt dày nhưng không dày đến mức này đâu. Hắn ấy à, thích ngon ngọt chứ không thích dọa dẫn, hắn vẫn cần chút mặt mũi.

“Ngươi chắc chưa?”

“Ờ.”

An Vũ Tình uống một hớp rượu, nàng gật đầu.

“Chơi luôn.”

Diệp Thiên Dật bèn chĩa camera xuống phía dưới.

Camera đối diện với hai cô nàng đang ngồi há hốc miệng nhìn chằm chằm.

Khoảnh khắc ấy, không khí dường như ngưng đọng.

“Á…..”

Hai nàng hét toáng lên.

Cả hai đều không ngờ tới việc này.

Diệp Thiên Dật lặng lẽ dịch ống kính lên trên.

“Xì, các ngươi vừa rồi không phải ghê gớm lắm sao? Sao thế? Có vậy mà đã hét toáng lên, đã không ổn rồi sao? Đồ gái hư như ngươi mà cũng sợ à. Ta còn tưởng ngươi từng nếm mùi vô số đàn ông, đêm nào cũng có kẻ hẹn ngươi ra ngoài xập xình cơ. Sao vậy? Trò này ngươi phải chơi nhiều rồi chứ? Ơ kìa không hét nữa à?”

Diệp Thiên Dật để lộ nụ cười đểu cáng.

Hoa Thanh Hàn ngượng muốn xỉu luôn.

Trời đ-!

Sao cái người này lại vô liểm sỉ tới mức này? Da mặt hắn sao có thể dày đến vậy? Hắn thế mà lại… lại thực sự chĩa camera…

Aaaaaaaaa!

Trò này gớm quá, tởm quá đi mất.

An Vũ Tình không ngờ Diệp Thiên Dật lại làm thật!

Tên này đúng là không biết xấu hổ, nàng đã đánh giá thấp giới hạn của hắn rồi.

“Diệp Thiên Dật ngươi có thể tém tém lại không?”

Mặt Hoa Thanh Hàn đỏ như cà chua, nàng nghiến răng nói.

Chịu không nổi luôn á trời!

Đây không phải giở trò đê tiện thì là gì?

Dẫu biết quan hệ giữa bọn họ không đơn giản, hơn nữa bọn họ cũng rất có cảm tình với Diệp Thiên Dật. Nhưng tất thảy vẫn cực kì ngại ngùng, có thể hơi hơi tức giận song kiểu tức giận này cũng do ngại ngùng mà thành.

An Vũ Tình thấy mất mặt quá đi.

“Ừm… tên xấu xa vô liêm sỉ nhà ngươi, báo cho ngươi một tin tốt này.”

An Vũ Tình lấy lại bình tĩnh, nói với Diệp Thiên Dật.

“Giề?”

“Ta vừa chụp lại màn hình rồi.”

Diệp Thiên Dật:???

Bình Luận (0)
Comment