Thường Hy không biết phải làm sao.
Diệp Thiên Dật nói cái gì mà có thể giúp nàng vượt qua nguy cơ lần này!
Chỉ nói như vậy, tối qua không ngừng cương quyết nhấn mạnh chuyện này, còn ức hiếp nàng một chút.
Chẳng hạn như tên khốn nạn muốn làm điều này, Thường Hy khẳng định là không cho phép, sau đó hắn liền nói, hắn chính là muốn giúp nàng vượt qua nguy cơ lần này, nói xong như thế nào liền ép buộc làm gì nàng liền phản kháng, chầm chậm giả bộ từ chối……
Nàng có thể làm gì?
Không biết xấu hổ!
Còn mười mấy cô gái xinh đẹp ngồi ở hai bên này là ai, nàng cũng không biết, sáng sớm nàng đã bận rộn việc của các loại trận pháp, bảo các nàng cũng ở nơi này đợi một lát, nàng mới về đây không lâu.
Nhưng đây là người mà Diệp Thiên Dật tìm tới, cho nên Thường Hy có lí do để tin tưởng, mặc kệ là phương diện gì, bọn họ nhất định có bản lĩnh!
Mà bọn họ tuyệt đối xứng đáng với thời gian tiếp đãi chu đáo của Thường Hy bây giờ.
“Cảm ơn các vị đã đến đây giúp đỡ.”
Thường Hy nâng ly đứng dậy nói một câu!
“Người không cần khách sáo, bữa cơm này thật sự là không cần.”
Tô Kỳ Băng nói
“Không, nên là vô cùng cần thiết, các ngươi đã phải chịu áp lực vô cùng lớn khi đến giúp đỡ dưới tình huống như này, thật sự vô cùng cảm ơn.”
“Ta nói nè vợ à, thật sự không cần thiết.”
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ cười một tiếng
Thường Hy nói: “Ta biết các ngươi là người được mời, nhưng có một số việc nhất thiết phải làm, nếu không trong lòng ta đều khó yên.”
“Vậy ngươi đợi đánh xong lại chiêu đãi có được không?”
Thường Hy: “.........”
Dường như…… cũng có lý
“Đều đã như vậy rồi, không sao cả, dù sao cũng đã ở bên ngoài đợi họ đến, ở trong này cũng như nhau.”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Mọi người ăn chút đi.”
Bọn họ gật đầu
“Không biết lát nữa phải làm như nào?”
Thường Hy hỏi
Nàng chính là đối với tình huống hiện tại này rất quý trọng, bởi vì nàng thật sự không muốn đến Thượng Vực, nàng thật không biết nếu như ngôi vị này không còn, vậy những người đó liệu có kiếm chuyện với nàng không, nàng cảm thấy rất phiền phức.
Nhưng thật lòng mà nói, Diệp Thiên Dật vẫn luôn thừa nước đục thả câu với nàng, sau đó lại đưa bọn họ tới để giúp đỡ, nhưng tìm đến để giúp đỡ, giúp như thế nào? Yêu cầu làm gì? Nàng cũng không biết.
Thường Hy ban đầu cho rằng, bọn họ có chút năng lực mạnh mẽ đủ khả năng để giúp nàng vượt qua lần nguy cơ này.
Nàng cũng cho rằng, những người này có khả năng rất mạnh!
Nhưng nàng hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được, bọn họ hơn mười người đều là Bán Thần.
Đúng, cảm giác khí chất này chính là cường giả hàng đầu, thậm chí nàng cảm thấy so với bọn họ có chút không bằng, thế nhưng Diệp Thiên Dật lại tùy ý tìm tới mười mấy vị Bán Thần, điều này nàng cũng không thể ngờ được!
Phải biết rằng, Thường Hy biết lai lịch của Diệp Thiên Dật, lai lịch lớn nhất của Diệp Thiên Dật chính là Yêu Tâm Phong.
Thế nhưng, Yêu Tâm Phong này cũng không có mấy người, bọn họ có thể tìm được cường giả hàng đầu, chính là tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà ra tay, bởi vì thế hệ của Yêu Tâm Phong đều là Tà Đế.
Diệp Thiên Dật tuy là Tà Đế, nhưng hắn cũng không có bản lĩnh lớn đến vậy.
Mà cho dù là Yêu Hậu, nàng cũng chưa đạt đến Bán Thần!
Đương nhiên, đây không phải là nói Yêu Hậu không mạnh, nếu như nàng không mạnh thì tại sao lại có tiếng tăm lớn như vậy ở Chúng Thần Chi Vực? Không ai không biết đến danh xưng Yêu Hậu này!
Có rất nhiều Bán Thần, đó là bởi vì, những Bán Thần đó trên cơ bản đều là lão quái vật vạn năm, ngươi rất khó có thể tìm thấy một sự tồn tại đáng sợ của một vị chưa đến vạn năm đã đạt đến Bán Thần!
Còn Yêu Hậu?
Nàng cũng chỉ là một phần trăm của vạn năm mà thôi!
Thời gian là một thứ rất quan trọng, ngươi không thể chỉ nhìn vào cảnh giới của một người mà không nhìn vào thời gian nàng sử dụng để đạt đến cảnh giới này, chứ đừng nói đến lực chiến!
Yêu Hậu đáng sợ nhất ở chỗ, toàn bộ Chúng Thần Chi Vực đều đã biết nàng là người duy nhất chưa đạt đến Bán Thần, nhưng lại có thể đánh bại Bán Thần! Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của nàng!
Vì vậy, Thường Hy rất tò mò về lai lịch của những người này.
Diệp Thiên Dật cười nói: “Gì cũng không cần làm”
“Hả?”
Thường Hy nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thiên Dật
“Ngoan ngoãn ăn cơm, còn lại giao cho bọn họ là được rồi”
Tô Kỳ Băng gật đầu: “Ừm, các ngài không cần lo lắng.”
“Được thôi”
Thường Hy thật muốn cho Diệp Thiên Dật một cú đấm, ngươi nói ngươi bây giờ còn muốn thừa nước đục thả câu để làm gì?
Lúc này, Cửu Dương tôn giả đi đến
“Nữ hoàng bệ hạ”
Hắn hành lễ.
Thường Hy gật đầu: “Cửu Dương tôn giả có chuyện gì?
“Không có gì, chỉ là bên ngoài bọn họ có chút hỗn loạn, có lẽ cần Nữ hoàng bệ hạ duy trì đại cuộc.”
Cửu Dương tôn giả nói một câu, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên Dật bọn họ.
Hắn không quen biết Diệp Thiên Dật, dù sao hắn cũng là một Bán Thần quanh năm bế quan, nhiều tin tức nóng hổi liên quan đến Chúng Thần Chi Vực hắn đều không biết, càng không thể quen biết Diệp Thiên Dật.
“Ừm, phiền Cửu Dương tôn giả nói với bọn họ, bản đế vẫn đang quan tâm đến việc này.”
Cửu Dương tôn giả gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tô Kỳ Băng.
“Nữ hoàng bệ hạ, bọn họ là…….”
“Là những người bạn đến đây giúp đỡ”
Sau đó Cửu Dương tôn giả liền bước đi.
Bọn họ ở đây ăn đồ ăn và trò chuyện.
Thời gian từ từ trôi qua.
Mà đối thủ cuối cùng cũng đến rồi!
Phía trên không trung, một nhóm cường giả của Đế quốc Thiên Tuyết bay lên không trung đi tới phía trên thành Thần Mộng Thiên!
“Đến rồi đến rồi, người của Đế quốc Thiên Tuyết đến rồi!”
“Kỳ vọng một chút”
Phía Đế quốc Thiên Tuyết, mọi người đứng trong khoảng không, đối mặt với Thiên Chi Đảo của Đế quốc Thần Mộng, đối mặt với những cường giả ấy!
Người đứng đầu đương nhiên là Nữ hoàng Thiên Tuyết, nàng đứng trên đầu, gió thổi nhẹ mái tóc của nàng, phía sau là một nhóm cường giả hàng đầu.
Đây là trận chiến cuối cùng của hoàng thất, đế vương hai bên tự nhiên sẽ có mặt.
“Đã lâu không gặp!”
Thường Hy cũng đi ra, đứng ở nơi đó nhìn thấy Nữ hoàng Thiên Tuyết.
Hai vị Nữ hoàng này đang đối mặt với nhau, thật là xinh đẹp!
“Đúng là đã lâu không gặp, Nữ hoàng Thần Mộng gần đây có khỏe không?”
An Vũ Sương thản nhiên nói.
Thường Hy cũng mang theo khăn che mặt!
Những người như họ đều không bằng lòng để lộ hình dáng của bản thân cho người đời, không riêng gì An Vũ Sương.
“Gần đây cũng không tệ lắm, nói không chừng sống càng tốt hơn so với Nữ hoàng Thiên Tuyết ngài.”
“Nhưng sau này thì không nói chính xác được.”
Thường Hy mỉm cười nhẹ: “Chính xác, nhưng ngộ nhỡ thì sao?”
Giữa hai người họ không có ân oán gì cả, đánh nhau đơn thuần là tranh chấp Đế Quốc mà thôi, đây là quy luật sinh tồn rất bình thường của kẻ mạnh kẻ yếu, ta mạnh ta có thể thôn tính ngươi, ngươi yếu vậy thì ngươi nên bị thôn tính, ngươi muốn trách chỉ có thể trách bản thân mình tại sao không đủ mạnh!
Ở nơi nào cũng vậy.
Thành thật mà nói, có thể bọn họ vẫn sẽ tán thưởng qua lại với đối phương, thật giống như Hàn Nhã Nhi và Phượng Dao.
“Vậy thì không cần phải nói nhiều nữa”
An Vũ Sương chậm rãi đưa tay lên.
“Lên”
“Vâng”
Vô số cường giả hàng đầu đã tập hợp lại lực lượng hùng hậu, họ biết rằng phải có các loại kết giới mạnh mẽ, có lẽ cũng rất nguy hiểm, vì vậy trước tiên họ thăm dò từ xa trước.