Còn Diệp Thiên Dật thì đang làm gì?
Hắn và mấy người Tô Kỳ Băng đều đã ra, đứng ở phía sau hoàng thất đế quốc Thần Mộng.
Bọn họ đều đeo mạng che mặt, Diệp Thiên Dật cũng đeo mặt nạ.
Diệp Thiên Dật tại sao lại phải đeo mặt nạ?
Thành thật mà nói, danh tiếng của hắn trong khắp cả Chúng Thần Chi Vực cực kỳ vang dội, nhưng người biết mặt hắn lại không nhiều.
Trong những tình huống kiểu này, nếu Diệp Thiên Dật đã ra mặt, hắn không muốn gây quá nhiều chú ý, đảm bảo càng ít người thấy mặt của hắn càng tốt, cho nên hắn mới đeo mặt nạ.
Hắn đã nhìn thấy An Vũ Sương, nhưng hắn không nhận ra.
Khoan hãy nói đến khoảng cách hiện tại xa bao nhiêu, dù cho An Vũ Sương có đứng đối diện với Diệp Thiên Dật, chưa chắc hắn đã nhận ra.
Tại sao lại như vậy?
Thứ nhất, Diệp Thiên Dật vốn dĩ chưa từng nghĩ rằng An Vũ Sương lại chính là Nữ hoàng của đế quốc Thiên Tuyết.
Thứ hai, bây giờ An Vũ Sương ngoài đeo mặt nạ ra, nàng còn đang mặc trên người một bộ trang phục Nữ hoàng, hình dáng nàng đã thay đổi rất nhiều so với khi mặc những trang phục đơn giản trước kia.
Thứ ba, giọng nói của nàng cũng đã thay đổi một chút.
Chuyện này cũng bình thường thôi, ví dụ như khi ngươi nói chuyện trong những tình huống thông thường, giọng điệu, âm lượng v...v... đều tương đối tùy ý. Giọng điệu, thậm chí là âm sắc khi phát biểu diễn thuyết trong cuộc họp của Bộ ngoại giao, so với khi trò chuyện với bạn bè chắc chắn sẽ có rất nhiều điểm khác nhau.
Mà bây giờ An Vũ Sương đang là Nữ hoàng, nàng là bộ mặt của toàn thiên hạ, mỗi từ mỗi câu nàng nói ra đều phải tràn ngập quyền uy, Thường Hy cũng vậy.
Sức mạnh đáng sợ của hàng ngàn sinh linh hội tụ lại oanh kích về phía Thiên Chi Đảo, bị kết giới phòng ngự của Thiên Chi Đảo chắn lại bên ngoài.
“Mở Khai Thương Khung Trận!”
Thường Hy lãnh đạm nói.
“Vâng!”
Toàn bộ kết giới vụt lóe lên.
“Tiếp tục công kích!”
Một lão già phía sau An Vũ Sương la lên.
“Chờ một chút.”
An Vũ Sương ngăn lại.
“Tản ra.”
An Vũ Sương nói tiếp.
“Nữ hoàng bệ hạ, tại sao lại tản ra?”
Một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi cất tiếng hỏi.
“Bổn đế nói tản ra.”
An Vũ Sương lạnh lùng nói.
“Xùy.”
Hắn nghiến răng, sau đó dẫn quân tản ra.
Không sai.
Thân phận của lão già này không hề đơn giản, hắn thuộc hoàng thất đế quốc Thiên Tuyết, trước đây đã từng tranh đoạt địa vị với An Vũ Sương, hắn còn là bác của nàng, không sai, hắn chính là anh ruột của cha An Vũ Sương.
Hắn cũng là kẻ địch của nàng.
Trước đây bọn đã từng tranh giành địa vi, vì có được sự ủng hộ của nguyên đế vương, cũng là cha của nàng, nên nàng mới có thể ngồi lên vương vị, đến tận bây giờ bác cả của nàng vẫn chưa thể ngồi lên ngôi vị mà hắn ao ước từ lâu.
Tất nhiên mấy năm nay hắn luôn ngày đêm tìm cách trừ khử An Vũ Sương, đây cũng là lý do tại sao An Vũ Sương phải tăng cường thế lực của bản thân, làm việc phải từng bước cẩn thận dè dặt, thậm chí còn phải hoán đổi thân phận với An Vũ Tình, cũng chính là do không thể trừ khử được người này, đến cả cái chết của cha mẹ nàng đều là do hắn gây ra.
Kẻ địch ngay cạnh bên, nhưng nàng không thể khử được, còn lo rằng sẽ bị làm hại, áp lực của nàng vô cùng lớn.
Đương nhiên thế lực của hắn cũng không nhỏ.
Đám đông tản ra.
“Tiếp tục.”
An Vũ Sương bây giờ mới hạ lệnh.
Bọn họ lại tập hợp sức mạnh cường đại, lần nữa công kích.
Lần này, sức mạnh bọn họ đánh ra bị bắn ngược trở về, tốc độ cực nhanh.
Đồng tử của mọi người đều co lại, mau chóng tìm nơi trốn nấp.
Có nhiều người không kịp phản ứng, bị sức mạnh của chính mình hoặc của người bên cạnh bắn trúng trọng thương.
An Vũ Sương đưa tay lên, một luồng sức mạnh đáng sợ bùng bổ, nguồn lực đang bắn trả lại bọn họ bị chặn đứng.
“Bị bắn trả lại.”
An Vũ Sương khẽ kêu lên một tiếng.
Nàng nhớ đến Diệp Thiên Dật.
Đôi tay vô hiệu hóa linh lực của Diệp Thiên Dật, chỉ cần chạm vào là có thể hóa giải sức mạnh của trận pháp.
Lúc nãy nếu như bọn họ vẫn tập hợp thành một nhóm, xác suất trúng phải lực bắn trả rất cao, tổn thất cũng sẽ rất lớn.
Những người bên dưới nhìn thấy cảnh này đều âm thầm sửng sốt.
Hoàng thất của đế quốc Thần Mộng cũng không ăn chay nha.
“Đúng rồi, nếu như thế này thì xem ra muốn hạ gục hoàng thất của đế quốc Thần Mộng, bọn họ phải trả một cái giá không nhỏ, trước mắt đây mới chỉ là sức mạnh có thể nhìn thấy, vẫn còn rất nhiều sức mạnh chưa bộc lộ ra.”
“Vì muốn xem trận đánh giữa hai đế quốc mà ngươi đến đây sao?”
Ở thành phố bên dưới, hai người Hoa Thanh Hàn và An Vũ Tình đang ngồi trong quán cà phê,
Nhìn vào tình hình đang diễn ra tại không trung thông qua ô cửa sổ.
“Ừm, à, đúng rồi.”
An Vũ Tình gật đầu, lông mày khẽ cau lại.
“Ồ, cũng không phải, nhân tiện đi qua kiếm Diệp Thiên Dật không biết xấu hổ kia chơi đùa một chút, không phải nói nhớ hắn sao, qua đây xem nè.”
An Vũ Tình uống một hớp cà phê, nói.
“Ta nói khi nào?”
Sau đó nàng lấy ra một cây bút ghi âm.
Đoạn ghi ân trong đó giống như một người đang nói mớ, cứ liên tục gọi một cái tên, chính là…. Diệp Thiên Dật! Cái gì mà Diệp Thiên Dật ơi ngươi đừng đi, đừng đi…..
Mà giọng nói này là của Hoa Thanh Hàn.
Nghe thấy giọng mình trong đoạn ghi âm, nàng đỏ mặt.
“Ngươi!”
“Đây là tối hôm đó ngươi say gọi tên hắn đó, ta nói này cô bạn yêu quý, đừng có mà chối nữa nha.”
Hoa Thanh Hàn đỏ bừng mặt.
Nàng cũng chẳng biết tại sao mình lại đi gọi tên Diệp Thiên Dật.
“Nói mớ mà ngươi cũng tin à?”
“Ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ nấy, ngươi là võ giả mà còn nằm mơ, ngươi nói xem ngươi nhớ người ta đến mức nào cơ chứ?”
An Vũ Tình cười nói.
Hoa Thành Hàn cũng chẳng muốn tranh luận với nàng nữa, sau đó An Vũ Tình lại nhìn về phía hư không.
“Nữ hoàng bệ hạ, đại trận xem ra không chống đỡ được lâu nữa đâu.”
Thường Hy gật đầu: “Ừm, đại rận vừa vỡ, lại mở tiếp hai đại trận nữa, sau khi hai đại trận kia vỡ nốt, chuẩn bị đại chiến.”
Nàng có thể làm được chính là khiến bọn họ tiêu hao nhiều nhất có thể, thậm chí là tạo ra một vài thương tổn.
Linh lực của họ quả thực tiêu hao không nhỏ, nhưng có thể chiến thắng được hay không vẫn còn là một ẩn số.
Nhưng bây giờ có Diệp Thiên Dật, cũng không biết hắn định làm gì.
“Anh Diệp, khi nào chúng ta mới ra tay?”
Tô Khởi Nguyệt hỏi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật khẽ nhếch môi cười: “Không vội, bọn họ có nhiều người thế cơ mà, tuy các ngươi đều là Bán Thần, nhưng bọn họ cũng có 3 Bán Thần, cứ để họ tiêu hao thể lực cái đã, đến lúc đó các ngươi lên cũng đỡ mệt hơn.”
“Ừm.”
“Nhưng mà… đế quốc Thiên Tuyết vậy mà cũng là Nữ hoàng nha, thoạt nhìn có vẻ cũng khá là xinh.”
Diệp Thiên Dật vuốt cằm.
Nếu lúc này Diệp Thiên Dật biết, đây là 2 bà vợ của mình đang đánh nhau, hắn sẽ có cảm giác thế nào?
Thời gian chậm rãi trôi qua, một đại trận đã bị phá vỡ, rồi hai đại trận bị phá vỡ.
Mà hiển nhiên, người bên An Vũ Sương cũng đã tiêu hao khá nhiều sức lực.
Nhưng đây là cái giá bọn họ phải trả khi quyết định tấn công.
“Mọi người chuẩn bị.”
Thường Hy duỗi tay ra, cầm thanh kiếm trong tay, khí thế tuôn trào.
“Các ngươi cũng chuẩn bị một chút đi, khi nào bắt đầu đại chiến thì trực tiếp lên luôn, ta muốn xem thử phản ứng của bọn họ sẽ như thế nào khi đột nhiên thấy nhiều Bán Thần xuất hiện như thế này.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Được.”
Nếu Diệp Thiên Dật biết đây là 2 bà vợ của mình đang đánh nhau, chắc biểu cảm của hắn cũng sẽ đặc sắc lắm đây.