Không phải chứ.
Diệp Thiên Dật sững người tại chỗ.
Này, các ngươi cứ đánh tiếp đi chứ, tại sao ta vừa qua đây thì các ngươi dừng lại rồi? Tại sao dừng tay thế?
Hắn là người quan trọng và thu hút sự chú ý đến vậy sao?
Không đúng, loại ánh mắt này có ý tứ gì đây?
Hiện tại hai cô em kia cũng lờ mờ chẳng biết gì.
“Sao ngươi không nói với ta là ngươi quen biết nàng?” Thường Hy hỏi Diệp Thiên Dật một câu.
Hả?
Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu: “Không, ta không quen biết nàng.”
“Ngươi chắc chứ?”
Diệp Thiên Dật gật đầu liên hồi: “Không biết thật, tuy rằng ta từng đến Đế quốc Thiên Tuyết nhưng ta chưa từng đến Đế cung của Đế quốc Thiên Tuyết, làm sao ta quen biết Đế vương của nơi đó được? Đến hôm nay ta mới biết Đế vương của Đế quốc Thiên Tuyết là nữ, mà vì sao ngươi lại hỏi ta chuyện này?” Diệp Thiên Dật mặt ngây ngốc.
An Vũ Sương đại khái đoán ra được điều gì.
Đúng thật Diệp Thiên Dật không biết, bởi vì nàng chưa từng nói với Diệp Thiên Dật rằng nàng chính là Nữ hoàng của Đế Quốc Thiên Tuyết!
Thế nhưng, nàng chẳng thể ngờ được cái tên Diệp Thiên Dật này vậy mà quen biết Nữ hoàng của Đế quốc Thần Mộng! Vả lại, dường như mối quan hệ giữa hai người rất tốt, thậm chí vì chuyện của Đế quốc Thần Mộng mà hắn nhờ đến tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ ra tay giúp đỡ cho Thường Hy- Nữ hoàng của Đế quốc Thần Mộng.
Thật sự nàng không hề nghĩ đến chuyện này…
Quả thật tình huống này khó xử muốn nổ tung rồi!
“Nhưng mà nàng quen biết ngươi, bởi vì nàng vừa hỏi ta một câu rằng có phải ta quen biết ngươi không!”
Thường Hy chỉ tay và An Vũ Sương, sau đó nói với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “???”
Không phải chứ…
Diệp Thiên Dật bắt đầu cảm thấy nghi hoặc rồi… Tại sao? Tại sao trước đây hắn không biết chuyện này? Chỉ vì sự xuất hiện của Tô Kỳ Băng bọn họ mà nàng hỏi một câu như vậy sao?
Thế nhưng, tại sao người quen biết Tô Kỳ Băng bọn họ lại dính líu đến Diệp Thiên Dật hắn? Bởi vì ngoại trừ người của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông thì không một ai biết đến họ nữa, thậm chí người của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông cũng chẳng mấy ai biết được các nàng chính là người của tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Chẳng lẽ có nội gián ư?
Cũng không đúng! Rốt cuộc là sao đây?
“Chúng ta có quen biết nhau sao?” Diệp Thiên Dật nhìn về phía An Vũ Sương hỏi.
“Không quen biết.” An Vũ Sương nhàn nhạt trả lời.
“Đấy, đấy, đấy! Ngươi xem, không quen biết kia mà.”
Diệp Thiên Dật quay sang bảo Thường Hy.
“n Vũ Sương- Nữ hoàng Thiên Tuyết.” Thường Hy chợt nói một câu.
Diệp Thiên Dật: “????”
Chết tiệt!
Đệch!
Diệp Thiên Dật ngơ ngác nhìn về phía An Vũ Sương, thế nhưng nàng lại chuyển tầm nhìn sang hướng khác.
Không phải chứ? Có cần phải cẩu huyết đến thế không?
Anh hai à, có cần phải cẩu huyết như vậy không?
Diệp Thiên Dật cả đời cũng không ngờ đến sẽ có ngày xảy ra tình huống này. Hai người vợ của hắn đánh nhau nhưng hắn không hề hay biết, vậy mà lại có chuyện hắn giúp một trong hai người đi đánh người còn lại?
Chết rồi! Chết rồi! Chết thật rồi!
Lần này lớn chuyện rồi đây.
“Cái đó… khụ khụ, cái đó…”
Diệp Thiên Dật bỗng không biết nói sao cho phải. Khi Thường Hy bắt gặp cử chỉ của Diệp Thiên Dật thì nàng đã hiểu được là chuyện gì, quả thật hắn có quen biết Nữ hoàng Thiên Tuyết!
Lần này đau đầu rồi đây.
An Vũ Sương và Diệp Thiên Dật cũng đau đầu không kém.
“Vậy… còn ở đây đánh đấm làm cái gì? Đi thôi, đi thôi! Xuống đây uống một chầu đi, đều là người một nhà mà còn đánh nhau gì nữa. Mau lại đây, xuống đây, xuống đây đi.”
Thường Hy: “???”
An Vũ Sương: “???”
“Còn trừng mắt làm gì, mau bắt tay nào.” Diệp Thiên Dật đứng trên hư không, một tay kéo lấy hai tay của Thường Hy. Sau đó hắn kéo An Vũ Sương đến trước mặt rồi bắt lấy bàn tay của An Vũ Sương, đặt bàn tay của hai người vào tay của đối phương.
Mọi người đều ngơ ngác: “Cái gì?”
Ngay từ đầu, chuyện khiến mọi người ngơ ngác chính là ở trước Đế quốc Thần Mộng bỗng xuất hiện mười mấy vị Bán Thần, đây là cảnh tượng mà tất cả mọi người đều không ngờ đến!
Tất nhiên Đế quốc Thiên Tuyết hoàn toàn không thể ngăn cản sự gia nhập của mười mấy vị Bán Thần này, thậm chí phải thiệt hại vô cùng lớn! Đây hoàn toàn là một lực lượng không thể đối kháng!
Cho dù bọn họ không biết mười mấy vị Bán Thần này từ đâu mà đến nhưng người bình thường cũng đủ nhận ra rằng họ không đến từ Thượng Vực, càng không thể là Cửu Vĩ Thiên Hồ của Ngũ Đại Yêu Vực. Nếu không thì hiện tại xem như ngươi đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi, vậy còn việc cả nhân tộc bị đánh dẹp thì làm sao ngươi trải qua được?
Sau đó chính là, hai Nữ hoàng bắt tay làm hòa?
Ở những nơi khác đang chiến đấu đến một sống một còn, hai Nữ hoàng ở nơi này lại bởi vì một người đàn ông đeo mặt nạ mà bắt tay làm hòa?
Cả đời này, họ chưa từng thấy qua một trận chiến nào ly kỳ như vậy.
Thật là ly kỳ!
“Tình huống gì đây?”
An Vũ Tình chạy ra khỏi tiệm cà phê, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Đây là chuyện gì?”
Hoa Thanh Hàn cũng ngơ ngác.
Người đời cũng ngây người.
“Khụ khụ, các ngươi… nghe ta nói một câu.”
Diệp Thiên Dật thông thông cổ họng, hắn nhồi đầy linh lực trong giọng nói.
“Đều là người một nhà, người một nhà thì không cần phải làm vậy. Mọi người ngừng tay đi, đều là hiểu lầm cả, một hiểu lầm to lớn.”
Đám đông: “???”
“Cái gì mà người một nhà?” Gương mặt của họ hoàn toàn đối lập nhau.
An Vũ Sương và Thường Hy đứng trên không trung, hai nàng nhất thời không biết phải làm sao.
Thật sự toàn bộ đoàn đội đều ngây ngốc.
“Đây là chuyện gì?”
“Dừng tay.” Thường Hy ra lệnh, sau đó người của Đế quốc Thần Mộng đều dừng lại.
An Vũ Sương cũng không biết phải làm sao mà hô to một tiếng.
“Dừng lại đi.”
Ngươi nói xem, ở giữa hai nàng còn có Diệp Thiên Dật thì làm sao các nàng ra tay được?
“Nữ vương bệ hạ, rốt cuộc đây là sao? Chúng ta sắp thắng rồi mà.” Một thành viên hoàng thất của Đế quốc Thần Mộng lên tiếng.
“Không sao cả, dừng tay lại thôi. Chúng ta đi về.” Thường Hy bình thản trả lời.
“Vâng.”
“Trở về.” An Vũ Sương cũng nhàn nhạt ra lệnh.
Dù gì những người của Đế quốc Thiên Tuyết đều thở phào một hơi!
Bọn họ không cần biết tại sao lại như vậy nhưng thật sự họ phải thở phào một hơi!
Nếu không, với sự gia nhập của mười mấy vị Bán Thần của Đế quốc Thần Mộng thì họ không thể nào chống đỡ được! Bọn họ sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.
“Cùng nhau dùng một bữa cơm đi.” Diệp Thiên Dật nhìn An Vũ Sương, nói.
“Không cần đâu.” Sau đó nàng đạp gió rời đi.
“Hứ! Đế quốc Thần Mộng thật biết cách dùng thủ đoạn, nhưng lần sau các ngươi không may mắn như vậy đâu! Coi chừng đấy!”
Nguyên Đế Vương của Đế quốc Thần Mộng hừ lạnh.
Diệp Thiên Dật vuốt vuốt đầu mũi.
“À đúng rồi, các người giết chết mấy hoàng thất cũ đã phản bội Đế quốc Thần Mộng đi.”
Diệp Thiên Dật nói với mấy người Tô Kỳ Băng, rồi lại nói: “Bên kia, hoàn thất của Đế quốc Thiên Tuyết, nếu ai trong các ngươi ra tay ngăn cản thì đừng trách người của ta cũng động vào các ngươi nhé.”
“Vâng!” Bọn họ sợ hãi co rút một cái.
“Đi thôi!”
An Vũ Sương lại trở về rồi.
Rõ ràng nàng muốn bảo vệ cho những người trước đây của Đế quốc Thần Mộng!
Cũng không còn cách nào, những người này đều là người của nàng chứ không phải người của bác cả. Nếu như bọn họ bị giết chết thì địa vị của nàng sẽ gặp nguy hiểm!
“Này.”
Diệp Thiên Dật xoa xoa mũi, hơi khó xử một lúc.
“Dừng lại! Dừng lại! Thôi bỏ đi vậy.”
Thật phiền quá đi!
Giữa hai người vợ thì hắn nên đứng về phía nào đây?
“Cảm ơn.” An Vũ Sương nói một câu với Diệp Thiên Dật rồi dẫn đoàn người rời đi.
Đám đông: “???”