Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1502 - Chương 1498: Châm Điếu Thuốc, Cất Cánh!

Chương 1498: châm điếu thuốc, cất cánh!
Chương 1498: châm điếu thuốc, cất cánh!

Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi ở chỗ đó nói chuyện phiếm, mặc sức tưởng tượng tương lai.

Cuối cùng, Diệp Thiên Dật đảo mắt nhìn qua một lượt các cô gái như thể đang tuyển phi vậy, sau đó nhìn Bạch Hàn Tuyết và Hạ Ngữ Hàn.

"Tiểu Hàn Tuyết, tiểu Ngữ Hàn, đi đánh bài đi."

Bạch Hàn Tuyết: ???

Hạ Ngữ Hàn: ???

Người này thật sự là hỗn trướng!

Hắn lại còn muốn... Còn muốn để hai người các nàng cùng một chỗ...

Hừ!

Đồ mặt dầy!

Đáng ghét.

"Đi mà đi nha."

Diệp Thiên Dật một tay lôi kéo một cô em.

Sau đó Hạ Ngữ Hàn gỡ tay Diệp Thiên Dật ra.

"Ta còn có việc."

Nàng nói.

Trên thực tế có chuyện gì không? Căn bản không có, nàng cũng muốn cùng Diệp Thiên Dật yêu yêu, ấy ấy, là thân mật, nhưng mà nàng biết Bạch Hàn Tuyết và Diệp Thiên Dật quen nhau lâu hơn, nàng còn là bạn gái đời thứ nhất của Diệp Thiên Dật, à không đúng, là bạn gái chính thức đời thứ nhất, mặc dù trước Bạch Hàn Tuyết khả năng còn có mấy chục tiền nhiệm...

Nhưng nàng khẳng định vẫn là muốn để cho Bạch Hàn Tuyết Diệp Thiên Dật cùng nhau.

"Vậy được rồi, vậy ta liền cùng Tiểu Hàn Tuyết hai người đánh bài."

Sau đó Diệp Thiên Dật mang Bạch Hàn Tuyết rời đi.

"Thật không biết xấu hổ, phi."

Hàn Nhụy nhịn không được gắt một cái.

...

Không biết bao lâu, Diệp Thiên Dật ‘bắt nạt’ Bạch Hàn Tuyết một hồi lâu mới dừng lại, sau đó ôm nàng, hai người ở đó nói chuyện.

"Diệp Thiên Dật..."

"Ừm?"

Diệp Thiên Dật hôn lên trán của nàng một cái.

Bạch Hàn Tuyết buồn bã nói: "Ta nhớ cha mẹ."

Diệp Thiên Dật ôm nàng.

"Ta cũng thế."

"Ngươi nói, lúc nào chúng ta mới có thể trở về?"

Diệp Thiên Dật hơi cười nói: "Rất nhanh thôi, nhất định sẽ có cách, hiện tại chúng ta cũng chỉ có cách cố gắng tăng lên tu vi của mình mới là vương đạo."

"Thế nhưng mà..."

Bạch Hàn Tuyết cắn môi một cái, nói: "Vừa nghĩ tới ta và anh trai đều tại phiến đại lục này, thậm chí cha mẹ mấy năm nay ngay cả cơ hội cùng chúng ta nói một câu cũng không có, ta lại thấy không thoải mái..."

"Ngươi đấy... chú và dì nhớ ngươi cũng rất bình thường, nhưng mà ngươi nghĩ thử xem, ở chỗ này có thể thu hoạch được lực lượng mạnh hơn, về sau trở về có thể trợ giúp chú và dì tốt hơn, mà chú và dì cũng không phải người ngốc, bọn họ nếu thấy buồn, tùy tiện cho ngươi thêm mấy đứa em trai em gái luôn là được rồi."

"Ha ha —— "

Nghe Diệp Thiên Dật nói vậy, Bạch Hàn Tuyết nhịn không được cười ra tiếng.

Người này thật là không biết xấu hổ.

Nhưng mà nói thật, nàng nghe xong cả người cũng thoải mái hẳn.

"Ngươi thì sao? Có tin tức của Tiên Nhi chưa?"

Bạch Hàn Tuyết hỏi một tiếng.

"Có lẽ là có, dù sao bây giờ ta cũng muốn đi Thần Vực, nàng hẳn là đang ở Nguyệt Thần cung Thần Vực."

"Theo lý mà nói, Tiên Nhi hẳn là có chú ý tới ngươi? Dù sao ngươi cũng không phải hạng người vô danh."

Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Thật ra ta danh khí cũng không tính lớn, nhưng mà cũng coi là có, chỉ có thể nói là nàng không liên hệ ta đó chính là thật sự vẫn chưa nghe nói đến."

Bạch Hàn Tuyết khẽ gật đầu: "Ừm, khẳng định là như thế này, xem ra nàng tại Thần Vực hẳn không có bao nhiêu thời gian rảnh."

"Không có bao nhiêu thời gian rảnh là chuyện tốt, chứng minh nàng đang rất cố gắng tu luyện." Diệp Thiên Dật nói.

"Ngươi đến cùng đã đi đâu vậy?"

Bạch Hàn Tuyết hỏi.

"Ta à, ta đi Đại lục Ma Thần."

Bạch Hàn Tuyết: ???

"Ngươi nói thật á?"

Bạch Hàn Tuyết nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

"Đúng vậy, ngươi có thấy mấy người đi ra từ thông đạo đó không?"

Bạch Hàn Tuyết gật gật đầu: "Thấy được, là ngươi?"

"Một người là ta, một người là Chu Tử Tuyết."

Bạch Hàn Tuyết: "..."

"A đúng rồi, chẳng trách các ngươi muốn mang mặt nạ, ta đã thấy lạ rồi mà, vì sao có người từ Đại lục Ma Thần lao ra mà lại còn mang theo mặt nạ, vì sao có tâm tư như vậy."

Nếu như là Diệp Thiên Dật, vậy đã nói thông được!

Bởi vì một khi Diệp Thiên Dật bại lộ thân phận của mình, hơn nữa còn là từ Đại lục Ma Thần đi ra, vậy nhất định sẽ nên một chút oanh động tại Đại lục Cửu Châu gây, sẽ có một đống lớn phiền toái không cần thiết.

Dù sao hắn từ Đại lục Ma Thần ra, rất nhiều người muốn cạo chết hắn nhất định sẽ mượn cớ này để gây sự.

"Ta cũng là tự nhiên bị đi tới đó, sau đó mới phát hiện mất liên lạc với các ngươi."

"Dù sao cũng là vượt qua vị diện."

Bạch Hàn Tuyết trầm ngâm nói.

"Đúng vậy, nhưng mà ta đã làm được một chuyện lớn!"

"Hả?"

Sau đó Diệp Thiên Dật nói cho Bạch Hàn Tuyết nghe chuyện xảy ra với mình ở bên kia và những gì mình đã làm.

Bạch Hàn Tuyết hơi há miệng ra.

"Ngươi thật sự đã làm một chuyện lớn tạo phúc cho muôn dân đó."

Bạch Hàn Tuyết khiếp sợ nói.

Nàng còn đang suy nghĩ, trùng trùng điệp điệp vô số cường giả đứng tại Thượng Vực nơi đó ngây ngốc đợi uổng công một ngày, lại chẳng có Ma Tộc nào từ cái thông đạo kia đi ra, tất cả mọi người đều tò mò, đều đang nghi ngờ vì sao lại thế, bây giờ nàng rốt cuộc hiểu rõ rồi.

Trời ạ!

Diệp Thiên Dật làm được một chuyện thật sự là không cách nào tưởng tượng được công đức tạo hóa.

"Haizzz, với ta mà nói rất bình thường."

"Không, nếu như không có ngươi, trận chiến hai đại vị diện, có thể là chiến tranh dài đến vài chục năm thậm chí mấy chục năm, dân chúng lầm than, không cách nào phát triển, tử thương vô số..."

Diệp Thiên Dật nhún vai: "Thì tính sao? Dù sao ta không có ý định đi nói cho thế nhân chuyện này, phiền chết."

"Ngươi cũng là lợi hại."

Thật, loại chuyện này bị đại lục biết, hắn có thể được đến danh khí và thanh danh như thế nào, nhưng mà hắn lại không quan tâm chút nào!

Tốt rồi, Diệp Thiên Dật cuối cùng vẫn là Diệp Thiên Dật! Lợi hại! Ngươi không phục không được.

"Ta lần này trở về định bế quan, bế quan đến lúc diễn ra Trận Chiến Chư Thiên, khả năng sẽ ở lại bên trong linh khí thời gian vài chục năm."

Bạch Hàn Tuyết nói với Diệp Thiên Dật.

"Được, ta cũng phải cố gắng nâng cao cảnh giới mới được." Diệp Thiên Dật nói.

"Ừm."

"Cái kia, Tiểu Hàn Tuyết..."

"Ừm?"

Diệp Thiên Dật nhỏ giọng nói một câu bên tai nàng.

Bạch Hàn Tuyết: "..."

Nàng đỏ mặt lên.

"Xéo đi! Hư quá, ngươi có thể đừng có không biết xấu hổ như vậy được không?"

Bạch Hàn Tuyết tức giận trừng Diệp Thiên Dật một chút.

"Ai nha, nhanh lên nha, chuyện này rất bình thường, nếu ngươi còn không nhanh lên, ta sẽ dùng sức mạnh đấy nhé."

Diệp Thiên Dật cười hì hì nói.

"Cút!"

Bạch Hàn Tuyết tức giận nói.

"Nhanh lên nhanh lên."

"Ngươi bị hâm à, buồn nôn chết đi được."

"Không không không, đây là rất bình thường."

"Nói bậy."

"Thật, ngươi có tin ta tùy tiện search trên mạng cho ngươi xem, đều có cái trình tự này?"

"Ngươi còn có mấy cái web này?"

"Là đàn ông ai mà chả có."

Bạch Hàn Tuyết: "..."

"Không phải chứ... Ngươi nhiều bạn gái xinh đẹp như vậy, ngươi còn cần thứ này?"

Diệp Thiên Dật: "..."

"Ai nha, thì vì học tập mà, ngươi cho rằng kỹ thuật ta tốt như vậy, là học từ đâu? Ngươi cho rằng ta hiểu các ngươi như vậy, là học từ đâu?

Bình Luận (0)
Comment