Hàn Nhụy nói rất đúng.
Đồng thời, đây cũng là nguyên nhân mà Kiếm Tam Sí bọn người đó hoàn toàn không sợ.
Cho dù ngươi có ra sao đi chăng nữa, tiêu hao nhiều lần thì cũng chỉ giúp kéo dài thời gian bị loại bỏ dài ra chút ít mà thôi!
“Hừ! Lại đến chỗ khác rồi.”
Trên đồng hồ định vị chỉ hiển thị những chấm đỏ chứ nó không nói cho ngươi biết chấm đỏ đó là ai, nhưng trước mắt thì biết, năm chấm đỏ đó nhất định là Diệp Thiên Dật bọn họ.
“Đúng thật chẳng ra sao cả!”
Diệp Minh cười lạnh.
Ở mấy ngàn mét ngoài kia vang đến tiếng thét lớn có rót linh lực vào.
“Má nó!”
Một bước nhảy không gian của Diệp Thiên Dật đã đến trước mặt người đó, đá cho hắn một phát bay tít lên cao.
Người đó bò dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng chạy về phía sau, vừa chạy vừa hét: “Diệp Thiên Dật ở đây!”
Cứ chạy rồi chạy, đột nhiên hắn ngừng lại.
Không đúng lắm.
Năm người phía Diệp Thiên Dật có lẽ đều là Thần Tôn cảnh, hắn là một Thần Quân cảnh, sao hắn lại phải chạy chứ? Sao có thể chạy như một con chó vậy chứ?
Ôi vãi!
Tự hắn cũng cảm thấy bản thân thật mất mặt.
“Nghiệp… nghiệp… nghiệp chướng này, ngươi chạy gì chứ?”
Một cường giả của một gia tộc nào đó ở Thượng Vực phía bên ngoài nhìn thấy cảnh này bị chọc cho tức chết.
Tên này chạy gì chứ?
Diệp Thiên Dật bọn họ khá lợi hại, nhưng ngươi là Thần Quân cảnh mà, ngươi chạy cái quái gì?
“Ha ha ha, xem ra vô hình chung, tên nhóc Diệp Thiên Dật này cũng là một áp lực rất lớn đối với mấy đứa trẻ thế hệ này nha.”
“Ừm, chuyện này cũng cho thấy, trong mắt lũ trẻ này, quả thực đã công nhận thực lực của Diệp Thiên Dật.”
“Nhưng mà, bọn họ ẩn nấp như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề.”
“……”
Những cường giả bên ngoài đều đang chú ý đến.
Trong bản đồ, Diệp Thiên Dật bọn họ không ngừng sử dụng sức mạnh không gian tìm đường chạy, những người đó đúng thật trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào khác.
“Hừ! Ta cho ngươi bước nhảy không gian.”
Kiếm Tam Sí lấy ra một thứ giống như cái đĩa bằng ngọc.
“Đây là?”
“Thiên Bồn Thời Không!”
Xùy.
Bọn họ thầm kinh ngạc.
“Bổn thiếu muốn xem thử, bây giờ ngươi còn có thể thực hiện bước nhảy không gian nữa không?”
Soạt.
Sau đó hắn tung Thiên Bồn Thời Không lên trời.
“Cấm Không!”
Một tia sáng lóe lên, cả không gian chớp lên một cái.
“Thiên Bồn Thời Không, đến thứ này Thánh Kiếm Điện cũng mang ra rồi.”
Bên ngoài, một cường giả nhìn sang mấy lão giả khác.
“Ha ha ha.”
Một lão giả của Thánh Kiếm Điện vuốt râu, cười nói: “Các vị cũng đừng nói lão phu nữa, lão phu không tin trong tay các ngươi lại không có bảo vật đẳng cấp thế này.”
“Ha ha ha.”
Kiếm Nam Sơn cười phá lên, nói: “Xem ra cuộc chiến bên này sắp kết thúc rồi.”
Tại sao lại nói như vậy chứ?
Diệp Thiên Dật dựa vào thuộc tính không gian mà trốn đi trốn lại, cho dù người khác cũng có thuộc tính không gian, nhưng Diệp Thiên Dật giải phóng khoảng cách quá xa rồi, khoảng cách của bọn họ quá xa, những không gian khác không kịp phong tỏa hoặc chưa kịp phong tỏa thì Diệp Thiên Dật đã chạy rồi.
Nhưng sự chi phối của Thiên Bồn Thời Không này rất lợi hại, có rất nhiều hiệu quả, trong đó có cấm không trong một phạm vi nào đó, cấm không bao gồm hai điểm, cấm bay và cấm sử dụng thuộc tính không gian!
Không sai, bây giờ, bọn họ không bay được nữa, kể cả những linh khí không gian cũng mất đi hiệu quả, trừ phi ngươi phá bỏ được phong tỏa của Thiên Bồn Thời Không, nhưng khả năng lại không lớn!
Nhưng nếu Diệp Thiên Dật không thể sử dụng thuộc tính không gian, hắn sẽ trốn thế nào? Chạy thế nào? Vì vậy những người đó cho rằng, bọn họ kết thúc rồi.
“Tìm cho ta.”
Kiếm Tam Sí hét lên một tiếng lạnh lùng.
Vừa hay là, hiệu quả của đồng hồ định vị đã mất, năm phút đã qua, bây giờ, Diệp Thiên Dật bọn họ ở đâu, những người đó thật sự vẫn chưa biết, chỉ có thể từ từ tìm kiếm.
Nhưng nơi này cũng dễ tìm.
Phía sau một ngọn núi, Diệp Thiên Dật ngước đầu nhìn sang.
“Thiên Bồn Thời Không, ngươi không thể sử dụng không gian rồi.”
Tịch Thiên Vũ nhìn Diệp Thiên Dật nói.
“Không sao cả.”
“Hay là ngươi trực tiếp Cấm Linh đi, chúng ta trực tiếp làm.”
Thi Gia Nhất nói.
“Vô dụng, quá nhiều người, tuy ta có thể Cấm Linh, nhưng… những bảo vật trong tay bọn họ tuyệt đối không thể đếm xuể, chi ít thì chống đỡ cũng sẽ không vấn đề gì, Huyền Thiên Độc Khí của ta vẫn không thể dùng, độc tính quá mạnh rồi, nếu là Yên Diệt Chi Vụ… có lẽ bọn họ cũng tìm được cách ứng phó.”
Lúc trước những năng lực mà Diệp Thiên Dật bộc lộ ra trước mặt mọi người, Diệp Thiên Dật cho rằng dường như chả có tác dụng gì lớn cả.
“Vậy phải làm sao?”
Bạch Thiên Hạo hỏi.
“Vậy cũng không thể cứ để họ hả hê như thế được, bọn họ không cùng nhau đi tìm, mà chia nhau ra, vậy nên, chúng ta sẽ đuổi theo từng tốp tiêu diệt!”
“Được!”
“Nghe theo ta!”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói gì đó.
Sau đó…
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
Những người ben ngoài nhìn thấy những động tác của Diệp Thiên Dật bọn họ thì ngơ ra một hồi.
Diệp Thiên Dật bọn họ đang làm gì?
Làm người tuyết!
“Chuyện này?”
Bọn họ nhất thời không hiểu nỗi tại sao lại làm như vậy.
Hơn nữa bọn họ còn làm mình thành người tuyết.
“Wowww, mát quá đi!”
Tiểu Anh Vũ đắp tuyết lên người mình, chịu không nỗi thè lưỡi ra nếm tuyết.
Rất nhanh, bốn người biến thành người tuyết bao bọc ở bên trong.
“Được, tạm ổn rồi, ta đeo cái này cho các ngươi.”
Diệp Thiên Dật đi sang, dùng phép tạo hóa đội mũ cho bọn họ, cắm cà rốt vào, sau đó là tay.
“Ừm, cũng khá đẹp.”
Diệp Thiên Dật tán thưởng.
“Nói quái gì vậy? Ngươi chắc là được không?”
Người tuyết Thi Gia Nhất không thoải mái cằn nhằn một tiếng.
“Cứ thử xem, ta cũng không biết.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đứng đó, tư thế cố định, giải phóng phép tạo hóa, tự mình cũng biến thành người tuyết.
Sau đó “năm người tuyết” đứng nguyên đó không động đậy.
Những người bên ngoài nhìn thấy ngơ ra.
“Chắc không phải bọn họ… giả làm người tuyết đấy chứ, rồi vậy là không bị người khác tìm ra?”
Trong đầu một cường giả bên ngoài là dấu chấm hỏi.
“Chắc không phải là cách nghĩ ngốc đến vậy chứ?”
Bọn họ nghĩ đến đây thì cười đến phát khóc.
“Ôi vãi! Hắn muốn làm gì?”
An Vũ Tình cũng ngớ người ra.
“Không phải chứ? Hắn nghiêm túc đấy à?”
Phượng Dao ở bên cạnh Hàn Nhã Nhi cũng chán nản lắc đầu.
“Đến rồi đến rồi, đây là… năm người Thiên Lạc Sơn của Thượng Vực, bọn họ sắp tìm được rồi.”
Mọi người ở góc nhìn của Thượng đế nên nhìn thấy rất rõ, năm người của Thiên Lạc Sơn đã tiếp cận đến dốc núi nơi Diệp Thiên Dật bọn họ ở đó.
Thiên Lạc Sơn.
“Đội trưởng, chúng ta có nên tìm cơ hội tiêu diệt một đội nào đó không? Thế lực chúng ta đại khái ở trung du, muốn tiến cấp thì bắt buộc phải tiêu diệt hai đội trước, nếu như vậy thì khả năng sẽ lớn hơn.”
Một người đàn ông nói.
“Có cơ hội thì phải làm như vậy, gần đây chỉ có đội chúng ta thôi phải không?”
“Vâng.”
“Ừm, xem thử đến eo núi trước mặt mai phục, nếu như có đội khác đến tìm Diệp Thiên Dật, thì chúng ta có thể tiêu diệt bọn họ.”
“Được thôi.”
“Ôi vãi! Đội trưởng, đó là cái gì? Năm người tuyết?”
Sau đó một người khác chỉ tay về phía trước mặt.
Hả?