Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1538 - Chương 1533: Thế Này Cũng Được Ư?

Chương 1533: Thế này cũng được ư?
Chương 1533: Thế này cũng được ư?

Năm người của Thiên Lạc Sơn ngẩn người ra.

Bây giờ, trên không tuyết rơi xuống rất nhiều rất nhiều, tầm nhìn không được tốt cho lắm.

Nhưng chi ít cũng có thể nhìn ra, phía trước có năm người tuyết đang đứng đó.

“Còn có cả cà rốt làm mũi nữa, lại còn có cả mũ? Cái này chắc không phải vốn đã có sẵn ở bản đồ này rồi chứ? Suy cho cùng thì đây cũng là Băng Thiên Tuyết Địa, hơn nữa thế giới bé nhỏ được tạo ra này, lỡ như người tạo ra thế giới này có suy nghĩ đặc biệt mà làm ra thì sao?”

Một người đàn ông nói.

Phịch.

Đội trưởng của Thiên Lạc Sơn đó đập một phát vào đầu người kia.

“Nói chuyện phiếm cái gì chứ? Sao có thể thế được? Cái này chắc chắn là vừa nảy có ai đó tạo nên.” Đội trưởng Thiên Lạc Sơn nghĩ một lát, nói: “Có lẽ là mấy cô gái trong đội nào đó rảnh rỗi tạo nên. Suy cho cùng thì bây giờ cũng chẳng có nguy hiểm gì, giữa các đội lớn đi tìm đội Diệp Thiên Dật bọn họ là được rồi, người khác tìm, có người tùy ý chơi một chút cũng chẳng sao cả.”

“Cũng có lí.”

Một người đàn ông khác gật đầu.

“Ừm, ta cảm thấy rất có lí, dù sao thì tổ chúng ta cũng có rất nhiều con gái, hơn nữa ở Chúng Thần Chi Vực, tuyết đúng là thứ hiếm có.”

Đội trưởng Thiên Lạc Sơn gật đầu: “Được rồi, ở đây có lẽ là an toàn rồi, chúng ta cũng làm chuyện riêng một chút, Trương Lạc, Trương Khả Ái, hai anh em các ngươi ra đằng kia thiết lập một vài trận pháp, chờ sau khi bọn Diệp Thiên Dật bị loại bỏ rồi, hai mươi chín đội kia cũng sẽ thẳng tay giết tới, chúng ta nhân lúc trước khi bọn họ bị loại bỏ thiết lập vài trận pháp, nếu thế thì đến lúc đó lấy nơi này làm trận pháp, có thể bảo đảm chúng ta được tiến cấp, ta đi xem những người khác, thiết lập trận pháp không được để người khác nhìn thấy.”

“Vâng!”

“Đội trưởng, ngươi nói thử xem có khi nào năm người Diệp Thiên Dật bọn họ chính là năm người tuyết đó không, bọn họ đang cải trang thành người tuyết?”

Trương Khả Ái kia hỏi một câu.

“Ngươi ngốc à, cho dù là kẻ ngốc cũng không thể làm như vậy, má ngươi chui vào trong tuyết trốn còn được, đào một hố tuyết chui vào rồi che lại còn không sao, ngược lại sao có thể cải trang thành một người tuyết rõ ràng đến thế chứ, sau này mấy vấn đề ngu ngốc như thế này đừng hỏi nữa được không?”

Đội trưởng Trương Thiên lắc đầu.

“Ồ, biết rồi.”

Trương Lạc xoa đầu Trương Khả Ái, nói: “Đã bảo ngươi ở nhà đừng có theo đuổi phim ảnh quá, bớt gọi mấy anh ngôi sao là chồng đi!”

“Đừng sờ tóc ta, tự đi sờ bạn gái ngươi đi, à phải, ngươi làm gì có bạn gái.”

Trương Khả Ái liếc Trương Lạc một cái.

“Được rồi, không nói chuyện nữa, làm việc đi! Thiết lập trận pháp gần chỗ mấy người tuyết đó, có lẽ sẽ thu hút không ít người đến, đến lúc đó một mẻ hốt gọn mấy đội.”

“Vâng!”

Sau đó bốn người cùng đi sang đó.

“Ai bảo ta gặp anh minh tinh nào cũng gọi là chồng chứ, chẳng tên nào đẹp bằng Diệp Thiên Dật.”

Trương Khả Ái vừa đi vừa lảm nhảm.

Sau đó nàng đến trước mặt người tuyết nhỏ.

“Trương Lạc, Đại Xuân, chụp chung với những người tuyết này một tấm đi!”

Trương Khả Ái vẫy tay.

“Không chụp!”

“Mau lên, mỗi người các ngươi tự tìm một người tuyết tự sướng một tấm, sau đó chúng ta chụp chung một tấm, ta sẽ đăng lên mạng.”

Sau đó ba người kia đành bất đắc dĩ đi sang.

Rồi Trương Khả Ái nhích qua, ngồi xổm nhìn vào người tuyết đó.

“Dễ thương thật.”

Sau đó nàng đưa tay rút củ cà rốt ra.

“Hửm?”

Nàng thấy trong cái lỗ nhỏ của củ cà rốt đó có thứ gì đấy, sao lại có khí nóng thoát ra nhỉ?

Sau đó nàng đưa mắt lại gần nhìn vào cái lỗ nhỏ đó.

“Hắc xì.”

Rồi một cái hắt hơi của Tiểu Anh Vũ truyền đến, Trương Khả Ái mặt đầy tuyết đứng đấy, Tiểu Anh Vũ đứng trước mặt nàng chớp chớp đôi mắt.

“Là Tiểu Anh Vũ, đương nhiên là dễ thương rồi.”

Tiểu Anh Vũ vò vò cái mũi nhỏ, rồi một tia sáng màu trắng cứ vậy quấn lấy Trương Khả Ái.

Trương Khả Ái ngẩn người ra.

Đồng thời lúc này…

̀m.

Bốn hình bóng người thoát khỏi người tuyết xông ra.

Soạt soạt soạt.

Ba cây kiếm bất ngờ của Diệp Thiên Dật, Thi Gia Nhất và Tịch Thiên Vũ đã kề cổ ba người, Bạch Thiên Hạo xông đến bên Tiểu Anh Vũ, cây kiếm bất ngờ kề cổ Trương Khả Ái.

“Các ngươi thua rồi.”

Diệp Thiên Dật nói một câu.

Bốn người bọn họ đều bị vây lấy.

Thế này là đã thua rồi!

Bởi vì nếu Diệp Thiên Dật muốn ra tay, cổ bọn họ sớm đã bị đứt rồi, bọn họ cũng không chơi xấu được, bởi vì những người bên ngoài đều đang xem, quy tắc cũng là như vậy, cho dù trạng thái bọn họ đầy đủ nhưng thế này cũng đã bị loại rồi!

Bên ngoài, Trưởng Thiên tôn giả vẫy tay, bốn người bên trong đó biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện ở bên ngoài, chỉ còn lại mỗi mình đội trưởng Trương Thiên.

“Chuyện này… tại sao? Tại sao bọn họ không tiêu diệt năm người tuyết đó đi, bọn họ không nghi ngờ sao?”

“E rằng nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng bọn họ không ngờ rằng bọn Diệp Thiên Dật dám cải trang thành người tuyết, tư duy ngược đời của Diệp Thiên Dật này đúng là cao minh đấy.”

“Gan dạ, thận trọng, coi như trực tiếp loại bỏ một đội, hơn nữa bọn họ cũng có thể để ý đến tình huống ở bên ngoài thường xuyên, tình huống tệ nhất là bị đối thủ công kích, bọn họ cũng kịp phản ứng lại mà đột phá, chạy trốn, chỉ là không ngờ lại thuận lợi đến thế.”

“……”

“Tại sao các ngươi lại không công kích? Năm người tuyết rõ ràng như vậy mà, các ngươi còn đi chơi? Ngốc chết đi được, đúng là ngốc hết chỗ nói.”

Thiên Lạc Sơn, cha của Trương Khả Ái tức giận chỉ vào bọn họ, mắng cho một trận.

“Ta… ta nói rồi, nhưng Trương Thiên nói Diệp Thiên Dật bọn họ không thể nào ngốc đến mức cải trang thành người tuyết được, chỉ có tên ngốc mới làm như vậy, hắn nói có lẽ là mấy cô gái ở đội khác lúc nghỉ ngơi đã tiện tay làm.” Rồi giọng nói nhỏ nhẹ của Trương Khả Ái càm ràm: “Ta thấy Trương Thiên mới là tên ngốc.”

“Các ngươi! Haizzz!”

Hắn bị chọc đến tức chết rồi!

Còn Trương Thiên ở đầu kia vẫn đang xem thử phía trước có người nào đến gần không.

“Trương Khả Ái, Trương Lạc, các ngươi nhớ ngụy trang cho trận pháp, đừng để đến lúc Diệp Thiên Dật bọn họ còn chưa bị loại bỏ, trận pháp đã bị người khác giẫm lên rồi.”

Trương Thiên nhìn về phía trước rồi nói một câu.

Sau đó quay đầu lại.

Sao lại quay đầu?

Bởi vì hắn nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, hắn cứ nghĩ rằng là người của mình đi đến, vừa quay đầu, hai thanh kiếm đã bất ngờ kề trên cổ.

Hắn hoang mang.

“Các ngươi…”

Trương Thiên nheo mắt.

“Diệp Thiên Dật bọn họ ở đây!”

Sau đó hắn hét lên một tiếng, chớp mắt đã biến mất tại chỗ.

“Ở bên này!”

Những người khác nghe thấy lần lượt xông đến chỗ của Diệp Thiên Dật.

“Như ta nói, lúc nảy thẳng tay ra tay là được rồi, hắn sẽ không hét lên được!”

Bạch Thiên Hạo nói một câu.

“Như nhau cả.”

Thi Gia Nhất nói: “Vậy nói không chừng chúng ta lại có thể tiêu diệt thêm một tổ nữa, lại có thể giảm bớt áp lực.”

“Không sao!”

Diệp Thiên Dật giải phóng phép tạo hóa.

Năm người bọn họ chớp mắt đã biến thành năm người của đội vừa bị loại, đương nhiên, chỉ là một loại ảo giác, những người khác nhìn vào còn tưởng là năm người của Thiên Lạc Sơn kìa, trừ phi bị nhìn thấu.

Bình Luận (0)
Comment