Dịch: Cỏ Dại Team
Nàng cho rằng hội thơ chắc cũng khá thú vị.
"Được, chỉ cần cho ta nắm tay một cái thôi thì ta sẽ cho ngươi một cái vé."
"Được thôi."
"Phụt--"
Thi Gia Nhất đang uống coca ở bên cạnh phun ra một ngụm.
Nà ní?
Thi Gia Nhất nghiến răng nhìn Diệp Thiên Dật!
Nàng phải gọi hắn là bố trong ba ngày, thì hắn mới đưa cho mình một tấm, thế mà người ta chỉ thuận miệng nói bừa một câu là muốn đi... thi hắn đã trực tiếp đưa cho người ta như vậy rồi...
Trời má!! Tim ta đau quá man!
Buổi biểu diễn tiếp tục và kết thúc một tiếng sau đó, mọi người đều rời khỏi chỗ gồi, hội trường này quá lớn, ngoại trừ một số người xung quanh Diệp Thiên Dật biết vị trí của hắn là vị trí trúng giải, thì những người khác có muốn biết ai đã giành thưởng cũng chẳng thể biết được.
Diệp Thiên Dật đi vào hậu trường, một phụ nữ trung niên đưa vé cho Diệp Thiên Dật, sau đó hắn ta im lặng rời đi.
Thi Gia Nhất, Mộ Thiên Tuyết, Bạch Hàn Tuyết, Họa Thủy đang đợi Diệp Thiên Dật ở một góc phòng, Mộ Thiên Tuyết cũng có thể tính là quen biết những người khác trong thế giới loài người ngoại trừ Diệp Thiên Dật.
"Cô Mộ, ngươi và Diệp Thiên Dật quen biết nhau như thế nào vậy?"
Thi Gia Nhất tò mò hỏi.
“Hắn đã cứu ta.” Mộ Thiên Tuyết nhẹ nhàng nói.
“Hắn là cảnh giới gì mà có thể cứu ngươi chứ?” Thi Gia Nhất bất lực nói, sau đó uống một hớp rượu.
Mộ Thiên Tuyết liếc nàng một cái rồi nói: "Cảm giác thống khổ của Vu Thể bẩm sinh, nếu dùng rượu chỉ có thể giảm đau tạm thời chứ không giải quyết được căn nguyên. Ngươi cần tìm một tên tiểu tử có thân thể thuần dương bẩm sinh để cùng song tu mới có thể trị khỏi hoàn toàn."
Nàng nói chuyện rất bình tĩnh, ngay cả khi nói ra chữ "song tu" cũng không hề có chút dao động nào.
Thi Gia Nhất lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng là ai? Sao có thể nhìn thấy Vu Thể bẩm sinh của mình trong nháy mắt như vậy chứ?
Đúng vậy, nàng có cái thể chất đặc biệt này, cũng thực sự cần tiến hành song tu để chữa khỏi hoàn toàn, nghe nói phải song tu nhiều lần nữa cơ. Lần trước Diệp Thiên Dật kia chỉ là giải tỏa tạm thời mà thôi, và nàng thường hay uống rượu vì rượu có thể tạm thời giảm đau, xoa dịu đi sự đau đớn của Vu Thể bẩm sinh, nếu không thân thể nàng sẽ đau đớn từng khắc! Chứ nàng không hề nghiện rượu.
Bạch Hàn Tuyết và Họa Thủy chưa bao giờ nghe nói về điều này, và họ có chút không rõ về nó, nhưng tất nhiên họ hiểu "song tu" là gì.
"Cái này... Ta biết rồi."
Thi Gia Nhất gật đầu, sau đó hỏi: "Chỉ cần nhìn thoáng qua là ngươi đã có thể biết được sao?"
"Ta chỉ biết một ít như vậy thôi, ta có thể nhìn thấy một số đặc điểm của Vu Thể bẩm sinh."
"Thì ra là như vậy."
Đúng lúc này Diệp Thiên Dật chạy tới.
"Bố về rồi đây!"
Đôi mắt xinh đẹp của Thi Gia Nhất sáng lên, sau đó nàng chạy đến và giật lấy một tấm vé từ tay Diệp Thiên Dật, vui vẻ đến mức kiếm chế không nổi muốn chạy ngay một vòng.
Họa Thủy vẫn nhìn Diệp Thiên Dật đầy mong đợi.
"Ngươi... đồ học dốt, ngươi đi cũng hiểu được cái gì không mà đi."
Hắn ta liếc nhìn Họa Thủy.
Họa Thủy: "..."
Muốn cắn chết hắn, nhưng nàng cũng muốn đi, ở nơi như vậy, một hội thơ có sự tham gia của các bậc thầy trên toàn thế giới, đối với một người cảnh giới không cao như nàng, đây quả là một cơ hội tốt!
"Này, ngươi đã hứa với ta là đưa cho ta hai vé cơ mà."
Thi Gia Nhất nói với Diệp Thiên Dật.
“Được rồi được rồi, vậy thì đừng quên những gì đã hứa với ta đấy.” Diệp Thiên Dật đưa cho Thi Gia Nhất một vé nữa khác, còn nàng đã hứa cái gì, tất nhiên là chơi cả một đêm rồi.
Thi Gia Nhất tặng cho Họa Thủy.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn Bạch Hàn Tuyết, mỉm cười và đưa cho Bạch Hàn Tuyết một vé.
Ban đầu, đối với Bạch Hàn Tuyết thì Diệp Thiên Dật đang nghĩ đến việc yêu cầu nàng phải hôn mình một cái thì mình mới cho, nhưng Mộ Thiên Tuyết và những người khác đều ở đây, nên chỉ có thể như vậy thôi.
"Ngươi định làm gì với phần còn lại?"
Bạch Hàn Tuyết hỏi.
Diệp Thiên Dật suy nghĩ một chút, để lại một cái cho Tinh Bảo Bảo, còn lại bốn cái...
Sau đó Diệp Thiên Dật nói, "Bán hết đi có thể kiếm được một khoản lớn đấy!"
Đúng vậy, giá trị của tấm vé mời này rất cao, ước tính khoảng vài triệu một tấm cũng được nữa, tại sao không chứ? Không lẽ chỉ để xem Liễu Khuynh Ngữ làm thơ thôi sao?
No, no. Đây là một khía cạnh, còn một khía cạnh càng quan trọng hơn, chính là hội thơ của thành Thánh Thiên Thủy sẽ quy tụ những người yêu thơ trên khắp đại lục, trai tài, gái sắc, kiện tướng, cao thủ, những người này rất hứng thú về mặt này, đồng thời cũng sẽ là một võ giả lợi hại, và còn có một trưởng lão của một trong Tứ Đại Thiên Môn, Đại trưởng lão của Thiên Cơ Các tới nữa, đối với mỗi tài năng trẻ, đến được những dịp như vậy là cơ hội để họ có thể vươn lên cao, đổi đời, nhỡ đâu được một cưỡng giả nào đó để mắt đến thì sao? Đây mới chính là giá trị thực sự!
Tứ Đại gia tộc ở thành Thánh Thiên Thủy chỉ là cái rắm mà thôi. Bạch gia trông chỉ như một con kiến khi ở trước mặt của Linh Kiếm Phái, huống chi là Tứ Đại Thiên Môn cơ chứ, đây nhất định là cơ hội mà ai cũng mơ ước có được!
"Như vậy không được hay cho lắm?"
Bạch Hàn Tuyết nói.
“Có gì mà không tốt chứ, ta có nhiều quá thì bán có hội này cho người khác thì có gì đâu mà không tốt?” Diệp Thiên Dật nói xong chạy tới ghế gỗ ở quảng trường bên cạnh, sau đó lớn tiếng kêu lên: “Bán vé mời của buổi hội thơ đêm mai của Liễu Khuynh Nhữ đâyyy! Nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất ráng chịu nhé. "
Đúng vậy, có rất nhiều người xung quanh, hầu hết đều vừa rời khỏi địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc. Tiếng hét của Diệp Thiên Dật đột nhiên thu hút rất nhiều người xung quanh tập trung lại và hơn nữa bản chất của con người là tò mò mà, chỉ cần thấy có rất nhiều người tập trung thì đều chạy lại để xem, vậy nên mọi người đã nhiều lại còn nhiều hơn nữa……
Bạch Hàn Tuyết và những người khác đứng trong một góc chẳng được chú ý đến và nhìn Diệp Thiên Dật.
"Mẹ nó chứ! Thì ra là cái tên may mắn kia!! Ta thực ghen tị với ngươi đấy!"
"Bao nhiêu! Ta mua! Ta mua một tấm!"
"Ta mua hết!"
"..."
Đột nhiên người nào đó lớn giọng nói.
"Diệp Thiên Dật?"
Tần Triều và cha mẹ của hắn đi tới, nhìn thấy Diệp Thiên Dật thì nhíu mày.
"Thì ra là Diệp Thiên Dật, Triều Triều, hội thơ lần này đối với ngươi rất quan trọng, có rất nhiều cường giả, một khi được bọn họ để mặt đến, không chỉ có ngươi, mà Tần gia của ta cũng sẽ được thơm lây theo, nhất định phải vào cho bằng được nha!" Cha của Tần Triều, Tần Hải nói!
“Dạ!” Tần Triều gật gật đầu, hắn cũng muốn đi! Hắn thực sự rất muốn đi! Hắn cảm thấy rằng không khó để giành được sự chú ý của những người đó bằng năng lực của mình! Hơn nữa hắn ta cũng là một tài năng rất có tiếng nữa!
"Ta trả hai triệu!"
Sau đó Tần Hải tiến lên một bước, giọng nói the thé vang lên, lập tức xua tan những người có ý định muốn mua kia.
Hai triệu? Điên rồi sao?