Dịch: Cỏ Dại Team
Diệp Thiên Dật khi nhìn thấy hắn thì mỉm cười trong dạ.
Đại gia đây rồi, phải đối xử tốt với hắn một chút chứ nhỉ.
"Hai triệu sao, được được được, ta ở đây có tổng cộng bốn tấm, ngươi muốn mua mấy tấm đây?"
"Mua hết!"
Tần Hải nói!
Đây là một số tiền lớn, nhưng mà mua về mình cũng có thể đi, ngay cả mình không đi, thì cũng có thể qua tay bán nó cho người khác với giá cao hơn mà! Tuyệt đối chẳng có gì thiệt thòi cả!
Lúc này Lâm Trường Thiên và cha mẹ hắn cũng đi tới, hắn nhất định phải nắm bắt cơ hội này, vốn tưởng rằng sẽ không có cơ hội đến được cuộc hội thơ này, nhưng không ngờ rằng lại có người bán vé mời! Khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật, hắn ta bí mật nắm chặt nắm đấm, nhưng tất cả đều không quan trọng nữa rồi!
"Ta trả mười triệu để mua bốn tấm."
Lâm Ái Quốc, cha của Lâm Trường Thiên đi đến và nói.
"Lâm Tổng, có như thế mà cũng tranh giành sao? Mỗi người hai mua hai tấm thế nào?"
Tần Hải nhìn Lâm Trường Thiên nói.
"Vậy cũng được, vậy mỗi người lấy hai tấm, tổng cộng là bốn triệu đúng không."
Lâm Ái Quốc sau đó rút ra một tấm thẻ.
"Ấy ấy ấy" Lúc này Diệp Thiên Dật mới lên tiếng: "Hai người có hiểu lầm gì không? Ta còn chưa chốt giá mà, các người sao lại áp đặt cái giá này cơ chứ?"
"Ta nói chứ Diệp Thiên Dật, làm người phải học cách bao dung, một tấm vé mời giá hai triệu đã là giá cao lắm rồi, bình thường, ngươi chẳng thể bán chúng với giá hai nghìn tệ đâu!"
Lâm Ái Quốc nói!
Đương nhiên hắn biết Diệp Thiên Dật, bọn họ cũng là tứ đại gia tộc, quen biết Diệp Thiên Dật là chuyện bình thường.
“Vậy sao?” Diệp Thiên Dật nhếch nhẹ khóe miệng một cái, nói: “Hai mươi triệu một tấm, mua được không?”
Cách đó không xa, đôi mắt xinh đẹp của Thi Gia Nhất tỏa sáng lên! Đệt! Số tiền này có dễ kiếm như vậy sao?
"Diệp Thiên Dật, đừng có công phu sư tử ngoạm như thế chứ!"
Lâm Trường Thiên tức giận chỉ vào Diệp Thiên Dật!
Diệp Thiên Dật ngoáy ngoáy lỗ tai, rồi nói: "Thật kỳ lạ, ta đang bán đồ của mình, giá cả bao nhiêu là do ta quyết định chứ nhỉ, nếu các ngươi thấy giá cao thì đừng mua, kỳ lạ thật, ta cứ thích công phu sư tử ngoạm đấy thì sao nào? Các ngươi không mua, tự nhiên sẽ có người khác mua thôi! "
Diệp Thiên Dật cười nói.
"Được rồi, ta muốn xem xem nếu chúng ta không mua thì ai sẽ mua!"
Tần Hải không khỏi bật cười.
"Thật là buồn cười, ta là người bán mà lại bị đe dọa sao, được rồi, vậy ra ta không bán thì cúng không được đúng không, lão tử đây lấy nó về và châm lửa đốt cũng được vậy, thật đấy, cáo từ."
Diệp Thiên Dật nói xong nhảy xuống ghế bước đi.
Sau khi Diệp Thiên Dật rời đi, tất cả đều hoảng sợ.
Một cơ hội tuyệt vời như vậy không thể bỏ lỡ được!
"Này......"
Tần Hải gọi Diệp Thiên Dật.
Đang có rất nhiều người ở đây, dùng vũ lực để cướp đoạt không phải là một biện pháp hữu hiệu, hơn nữa nếu con trai của mình có thể lọt vào mắt của cường giả nào đó, thì đừng nói chi là hai mươi triệu, hai trăm triệu cũng có thể kiếm lại được nhanh thôi!
"Được! Hai mươi triệu thì hai mươi triệu, ta mua một tấm!"
Tần Hải nghiến răng nghiến lợi nói!
Tần Triều âm thầm nắm chặt nắm đấm! Không ngờ, Diệp Thiên Dật lại có thể lấy được cả một gia tài trong tay cha mình!
Diệp Thiên Dật cười toe toét.
"Bốn mươi triệu một tấm, ngươi thích thì mua!"
"Ngươi!!"
Tần Hải chỉ vào Diệp Thiên Dật run lên vì tức giận, mọi người xung quanh đều câm lặng không nói nên lời, chuyện này thật là thú vị.
"Được! Ta mua!" Tần Hải nghiến răng lấy điện thoại ra.
"Ta sẽ chuyển khoản cho ngươi!"
Nếu ngươi không nắm bắt được cơ hội này, thì sẽ chẳng hay ho gì nếu bị người khác giật mất! Đã lỗ rồi thì cứ lỗ đi vậy! Ta hy vọng con trai ta sẽ làm ta tự hào!
“Nói sớm như vậy đi, thì đã không phải tốn thêm 20 triệu nữa rồi.” Sau đó Diệp Thiên Dật quét điện thoại, thấy tài khoản nhận được 40 triệu, hắn bật cười.
Hắn quả nhiên đúng là một kẻ có đầu óc đấy, thử nghĩ mà xem Diệp Tiên Nhi, quá cố chấp, có biết bao nhiêu cách kiếm tiền tốt như vậy, mà nàng vẫn cứ phải đi Yêu Thú Lĩnh Vực ấy thu thập đủ loại linh vật thiên địa, đúng là chẳng thông minh bằng hắn, ừm... tìm cơ hội đi Nguyệt Thần cung một chuyến cười vào mặt nàng ấy mới được.
"Lâm gia chủ, còn ngươi thì sao?"
Sau đó Diệp Thiên Dật mỉm cười và nhìn Lâm Ái Quốc.
"Mua!"
Lâm Ái Quốc nghiến răng nghiến lợi chuyển 40 triệu tệ cho Diệp Thiên Dật, sau đó họ bước ra ngoài.
“Còn hai tấm cuối cùng, bốn trăm tệ một tấm, đến trước được trước, nào.” Lúc này Diệp Thiên Dật cầm hai tấm vé trong tay vừa vẫy vẫy vừa nói.
Nhà họ Lâm và nhà họ Tần nghe thấy thì đột nhiên chao đảo.
Đậu xanh!
Kiếm được tám mươi triệu, Diệp Thiên Dật cũng đã hài lòng, vốn dĩ chỉ nghĩ bốn cái thì bán được 10 triệu là được lắm rồi, nào ngờ có hai tên cứ thích đâm đầu ra cho hắn lợi dụng chứ... Ước chừng ngoài họ ra thì cũng không có mấy người sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua đâu.
Giá hữu nghị là tám trăm tệ được bán cho hai cô gái xinh đẹp, một trong số họ là bạn gái cũ của Diệp Thiên Dật, sau đó Diệp Thiên Dật chạy đến chỗ Bạch Hàn Tuyết và những người khác.
“Diệp Thiên Dật, ngầu quá đi, ê… bọn ta cũng có phần chứ, chia đê?” Thi Gia Nhất dùng cùi chỏ huých huých Diệp Thiên Dật.
"Ngươi mơ đi."
"Hứ, về đây, ngày mai gặp lại."
Họa Thủy cũng vẫy vẫy tay: "Chị Bạch, ngày mai gặp lại."
“Nài, còn ta thì sao?” Diệp Thiên Dật hỏi.
"Hứ."
Rồi họ bỏ đi.
Diệp Thiên Dật; "..."
Á đù! Còn lên mặt nữa chớ.
“Ta cũng về trước đây.” Bạch Hàn Tuyết nói với Diệp Thiên Dật.
"Vậy mai gặp."
Bạch Hàn Tuyết gật đầu và nhìn Mộ Thiên Tuyết, và nói: "Ngày mai gặp lại nhé chị Mộ."
"Tạm biệt."
Sau đó Diệp Thiên Dật và Mộ Thiên Tuyết trở về nhà.
“Đói bụng rồi đúng không?” Diệp Thiên Dật xắn tay áo hỏi.
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu: "Ta không đói, nhưng ta muốn ăn một chút gì đó."
"Hiện tại chúng ta đang ở chung, thuận tiện ta làm đồ ăn cho ngươi nhé, cho ta một tiếng đi, làm một bữa cơm thật thịnh soạn cho ngươi."
"Cảm ơn."
Diệp Thiên Dật cười nói: "Mối quan hệ của hai người chúng ta tốt đẹp như vậy rồi, không cần phải nói cảm ơn lẫn nhau đâu."