Trong đời Thạch Thành chưa từng đau đớn như vậy bao giờ.
Là một võ giả, ai mà chưa từng bị thương, ít nhất cũng đã từng trọng thương một lần.
Nhưng cho dù vết thương nặng hơn, hắn cũng chưa từng đau như thế này.
Hắn không thể chịu nổi, tâm hồn yếu đuối của hắn đã bị tổn thương.
Diệp Thiên Dật cũng đau, nhưng cho dù Diệp Thiên Dật có đau, cũng không đau bằng hắn.
Vèo!
Bất Tử Chi Thân nhanh chóng phục hồi, Diệp Thiên Dật thừa lúc cơn đau của Thạch Thành vẫn chưa tiêu tan, thực hiện một cú nhảy xuyên không đến ngay trước mặt hắn.
Tuy Thạch Thành rất đau nhưng dù sao hắn vẫn là một võ giả có cảnh giới cao, ngay lúc Diệp Thiên Dật xuất hiện trước mặt, hắn lập tức ngẩng đầu lên theo bản năng, hai tay sẵn sàng nghênh chiến.
Diệp Thiên Dật đá qua một cước.
Uỳnh!
Luồng sức mạnh của hai người chạm nhau.
Nếu như là ngày thường, Diệp Thiên Dật không có khả năng gây ra tổn thương đáng kể nào cho hắn, thực tế đúng là như thế, nhưng một cước này của Diệp Thiên Dật lại làm cho ngoại thương trên người hắn bị phóng đại lên gấp trăm lần, đau tới mức không chịu nổi.
Sau một cú đá của Diệp Thiên Dật, Thạch Thành mau chóng thu tay lại. Quá đau!
Cũng giống như có người dùng bàn ủi nóng ấn vào cánh tay ngươi, nếu ngươi có thể rút tay ra được mà vẫn cố lì ép mình không rút tay sao? Không làm được!
“Không đánh nữa! Ta không đánh nữa!”
Thạch Thành nhăn mặt vì đau đớn, ôm chặt cánh tay ra sức hét lên.
“Hả?”
Mọi người bên ngoài đều ngẩn ra.
Soạt!
Vì Thạch Thành đã nhận thua,Trường Thiên Tôn giả bèn phóng thích sức mạnh, đưa hắn rời khỏi tỷ võ trường ra bên ngoài.
Những người bên ngoài xì xào bàn tán.
Cha của Thạch Thành bước đến trước mặt hắn.
“Bốp!”
Cha hắn đưa tay tát hắt một cái.
“Phế vật! Nhà họ Thạch ta không có loại yếu ớt như ngươi! Chưa bị một vết thương nào mà đã nhận thua? Đúng là đồ phế vật!”
Lại giận dữ tát xuống một cái nữa.
Giận đến phát run!
Thua thì không sao, cái chính là ngươi quá nhát gan, quá nhu nhược, việc này thật sự khiến hắn mất mặt, hết sức xấu hổ.
Không đau!
Không đau chút nào cả.
Hắn cảm thấy hai cái tát này không là gì so với nỗi đau đớn khi nãy hắn vừa phải chịu.
“Cha, ta thật sự đánh không lại hắn!”
Thạch Thành buồn rầu nói.
Nước mắt vẫn còn lấp lánh trên mặt.
Hắn không chịu nổi nỗi ấm ức này.
Sao lại đau như thế chứ!
“Đánh không lại? Cảnh giới của rõ ràng cao hơn hắn, lúc đấu quyền cước, Diệp Thiên Dật mới là người bị thương. Ngươi nhìn lại ngươi xem, một vết bầm cỏn con, còn chưa tính là bị thương, chưa gì đã khóc lóc kêu cha gọi mẹ, ngươi làm ta tức chết!”
Chát!
Dứt lời đưa tay giáng thêm một cái tát nữa, đánh hắn bay thẳng ra ngoài.
Thạch Thành nằm bò trên đất, nước mắt tủi thân không ngừng tuôn xuống.
“Ngươi chưa bị hắn đánh, ngươi không hiểu.”
Thạch Thành ấm ức nói.
“Ngươi!”
“Được rồi! Thạch Tôn giả, đủ rồi! Thắng thua là chuyện thường, không sao cả.”
Trường Thiên Tôn giả nói một câu.
“Hừ!”
Hắn phẫn nộ trừng mắt với con trai mình, phất tay, sau đó không nói thêm gì nữa.
“Các ngươi cười cái gì!”
Thạch Thành nhìn thấy có vài người đang lén cười mình, hổn hển chỉ vào mặt họ tức giận nói: “Các ngươi cười cái gì? Các ngươi thì hiểu gì? Đợi đến khi các ngươi đấu với Diệp Thiên Dật, xem các ngươi còn cười được nữa không!”
“Ha ha ha!”
Sử Khai Văn ở Cửu Thiên Điện cười cười, nói: “Đúng đúng, chúng ta đúng là không hiểu, anh Thạch đừng nóng.”
“Hứ!”
Thạch Thành giận dỗi hứ một tiếng.
“Có bị thương không?”
Một cường giả bước đến, kiểm tra kỹ càng thân thể của hắn, lắc lắc đầu.
“Không có thương tích, vết thương duy nhất chỉ là một vết bầm tím, vết thương ngoài da nhẹ, không tính là thương tích.”
Mọi người càng không hiểu.
“Nhưng thật sự rất đau.”
Thạch Thành gào lên.
Lúc này, Diệp Thiên Dật bất ngờ xuất hiện.
“Anh Diệp thật lợi hại!”
Lý Bang phấn khích hét lên.
Liễu Khuynh Ngữ, Liễu Thiển Thiển cũng mau chóng chạy qua.
“Không bị gì chứ?”
Liễu Khuynh Ngữ quan tâm hỏi.
Dù gì hai cánh tay Diệp Thiên Dật cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Không sao.”
Diệp Thiên Dật cười cười lắc đầu.
Mọi người đều nhìn Diệp Thiên Dật.
Nói thật lòng, bọn họ đều cảm giác có chút không đúng lắm, căn cứ vào tình hình chiến đấu, Diệp Thiên Dật cũng bị Thạch Thành đánh cho tơi tả, thế nhưng Thạch Thành kia vừa chịu một chút đau đớn đã khóc lóc kêu cha gọi mẹ, bọn họ không thể hiểu được.
Ngươi một không bị thương, hai còn chiếm ưu thế, ngươi đau cái quần què gì?
“Hì hì! Hắn bị mua rồi phải không?”
Bắc Manh Manh không nhịn được cười lớn.
“Mua cái gì chứ? Đâu có đánh cược.”
Kỷ Điệp cười cười.
Diệp Thiên Dật bước về phía Thạch Thành, nói: “Ta nói này anh Thạch, xém chút nữa là ta đã thua rồi, sao ngươi lại nhận thua trước thế?”
“Hứ! ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa Diệp Thiên Dật, ta lần này sơ ý thôi, lần sau ngươi không may như vậy nữa đâu!”
Thạch Thành giận dữ nói.
Hắn cũng biết bản thân mình rất xấu hổ, nhưng hắn biết, bây giờ những người này chế diễu hắn, cười chê hắn, đến lúc gặp phải Diệp Thiên Dật rồi sẽ thấy, rồi cũng sẽ mất mặt xấu hổ như Thạch Thành hắn mà thôi.
Thạch Thành không hiểu rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, vết thương thật sự rất đau.
“Ta tuyên bố, trận tỷ võ thứ nhất, trận này Diệp Thiên Dật thắng, đây là huy hiệu tấn cấp, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi trận kế tiếp.”
Thiên Trường Tôn giả ném một chiếc huy hiệu cho Diệp Thiên Dật.
“Đa tạ.”
Sau đó Diệp Thiên Dật rời đi.
Trận đấu sau của hắn còn phải đợi rất lâu.
“Các ngươi phải chú ý, cái tên Diệp Thiên Dật này hình như có thể phóng thích Huyễn thuật.”
Kiếm Nam Sơn nhắc nhở Kiếm Vô Thiên và những người khác.
“Huyễn thuật ư?”
Kiếm Vô Thiên rên lên một tiếng.
“Thạch Thành không bị thương, hơn nữa dường như đã hoàn toàn đè bẹp Diệp Thiên Dật, thế nhưng cuối cùng hắn lại ha hét cực kỳ đau đớn, có khả năng là Diệp Thiên Dật đã sử dụng Huyễn thuật với hắn, làm tăng cảm giác đau đớn của hắn. Thực ra, đó chỉ là ảo giác được tạo ra do trúng Huyễn thuật mà thôi, ngoài cách giải thích này thì không còn khả năng nào khác.”
Bọn họ gật gật đầu: “Đã hiểu rõ.”
Không sai, không chỉ Kiếm Nam Sơn, rất nhiều cường giả khác cũng đoán như vậy, nếu không thì còn có thể là nguyên nhân gì nữa? Chỉ có linh khí mà thôi, mà họ cho rằng Diệp Thiên Dật cũng không dám đem Linh khí lên thi đấu.
Mấu chốt quan trọng nhất là, Diệp Thiên Dật đang ở trong tình thế bất lợi, đang bị đối phương đè bẹp, thế nhưng người bị đau lại là đối phương, Huyễn thuật là cách giải thích hợp lý nhất.
Những trận đấu sau đó vẫn cứ liên tiếp diễn ra.
Xấu hổ là, Bạch Thiên Hạo, Thi Gia Nhất và Tịch Thiên Vũ đều bị loại.
Không có cách nào khác, tu vi của bọn bọ chỉ đến Thần Tôn cảnh, đối thủ của họ yếu nhất cũng đã là Thiên Thần cảnh, vận khí không được tốt lắm.
Tuy sức mạnh đã cải thiện nhiều, nhưng cũng không nghĩ sẽ đi được xa hơn, nên không cần quá liều mạng, dốc sức trận này sẽ còn trận khác, liều mạng thắng rồi, những trận chiến tiếp theo thì sao?
“Chủ nhân papa, đến lượt Tiểu Anh Vũ rồi!”
Tiểu Anh Vũ nói với Diệp Thiên Dật, giọng ngọt như sữa.
“Cố lên nha Tiểu Anh Vũ.”
“Dạ dạ!”
Dứt lời vừa búng vừa nhảy chạy đi.
Đối thủ của Tiểu Anh Vũ là một võ giả Thần Quân cảnh bát giai.