Quỷ Thiên Cừu lúc mới bắt đầu thật không để ý Diệp Thiên Dật mỗi một kiếm đều ngày càng mạnh lên.
Hắn cho rằng, tên Diệp Thiên Dật này có rất nhiều võ kỹ tăng phúc, long thần quyết, phép tạo hóa, còn có những cái không biết tên! Hắn có lẽ vẫn còn nữa?
Hắn nghênh chiến Diệp Thiên Dật và tìm kiếm cơ hội.
Thân ảnh lấp loáng của hai người với tốc độ cực nhanh, có lúc thậm chí nhìn không thấy bóng dáng, chỉ có thể nhìn thấy hai tia sáng, nhìn thấy hắc quang của Quỷ Thiên Cừu đang áp chế Diệp Thiên Dật.
Mà Diệp Thiên Dật giống như một con cá chạch, nhờ vào không gian và thuộc tính phong, dưới tình thế bất lợi vẫn tiếp một kiếm lại một kiếm.
Càng chém càng nhanh, càng chém càng nhanh...
Nhưng trong mắt người khác, Quỷ Thiên Cừu hoàn toàn là đang chơi đùa Diệp Thiên Dật, hắn nắm thế chủ động tuyệt đối.
Chỉ là, bởi vì Diệp Thiên Dật quá linh hoạt, Quỷ Thiên Cừu nhất thời cũng khó làm gì Diệp Thiên Dật.
"Thật vô dụng, với tần suất tấn công như vậy sớm muộn gì Diệp Thiên Dật cũng sẽ kiệt sức.”
"Hơn nữa, tay hắn ước chừng đã sắp phế rồi đi?"
"Đã sắp tới cực hạn rồi, Quỷ Thiên Cừu cho dù không công kích tới Diệp Thiên Dật, nhưng sức mạnh áp chế tuyệt đối, làm cho mỗi lần Diệp Thiên Dật và hắn chạm nhau thì thổn thương đều là Diệp Thiên Dật, mọi người xem đi.”
Tích tắc—
Cổ tay của Diệp Thiên Dật đã rỉ máu không ngừng.
Vết thương không phải do Quỷ Thiên Cừu đánh trúng Diệp Thiên Dật, mà là do khoảng cách lực lượng giữa hai người quá lớn, mỗi lần hai kiếm chạm nhau cho dù không ai đánh trúng ai nhưng do chấn động cường đại, đối với Quỷ Thiên Cừu thì không chút thương tổn, còn với Diệp thiên Dật, chấn động của mỗi lần kiếm chạm nhau đều sẽ làm thương tổn đến cánh tay và cổ tay hắn.
Sức mạnh chênh lệch quá lớn rồi!
Cho nên, trên lý thuyết Diệp Thiên Dật không thể chém liên tục được, hai tay của hắn sớm đã bị phế rồi.
Nhưng mỗi lần va chạm, chấn động, Bất Tử Chi Thân của Diệp Thiên Dật đều rất nhanh chóng chữa lành, chỉ là do tần suất quá cao, tốc độ hồi phục không kịp với tốc độ bị thương, cho nên cánh tay và cổ tay của Diệp Thiên Dật vẫn luôn rỉ máu, máu đã nhuộm đỏ cả rồi.
Nhưng may mắn thay Diệp Thiên Dật vẫn còn có phép tạo hóa, nếu Bất Tử Chi Thân không kịp hồi phục, hắn sẽ dùng phép tạo hóa để không ngừng hồi phục lại!
"Hắn muốn phế luôn sao?"
Phượng Dao cau mày lại!
Tuy rằng hắn có phép tạo hóa, có thể hồi phục thương tổn, cho dù đứt tay đều có thể hồi phục, nhưng nếu làm tổn thương ở một mức độ nhất định, nếu cổ tay hay toàn thân bị thương, trình độ không đủ, phép tạo hóa sợ rằng cũng khó có thể phục hồi.
"Diệp công tử..."
Liễu Thiển Thiển cắn môi.
Bạch Hàn Tuyết, Hạ Ngữ Hàn bọn họ xem cảnh này đều sẽ thót tim.
Thật ra thì... thua thì thua thôi, không ai thấy hắn thua là một việc gì đó mất mặt cả, có lẽ, chỉ có bản thân hắn không chấp nhận nổi việc mình thất bại thôi.
ừ, quen biết hắn cũng lâu rồi, hắn hình nhưng chưa từng thất bại qua.
"Tại sao lại không dùng sức mạnh pháp tắc."
Chu Tử Tuyết cắn môi.
Ma Nguyệt nói khẽ: "Có lẽ hắn muốn chiến đấu theo cách khác, muốn thắng trận mà, hắn có cách nghĩ của riêng hắn.”
Thường Hi cau mày.
Đây không phải hắn, đây không phải tác phong của Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật mà Thường Hi biết, với trận đấu muốn thắng thì hắn tuyệt đối sẽ không chiến đấu mà không có sự chuẩn bị. Với những trận đấu như này, hắn chắc chắn vẫn còn con át chủ bài để thắng, với sự hiểu biết của Thường Hi về hắn thì hắn sẵn sàng bộc lộ tất cả để chiến thắng ở trận đấu này.
Nhưng hắn không hề.
Thế thì tại sao?
Vì... hắn còn có cách khác?
An Vũ Tình cau mày, Hoa Thanh Hàn cắn nhẹ môi.
Đặc biệt là khi họ nhìn thấy máu đang chảy không ngừng trên cánh tay Diệp Thiên Dật, nhưng hắn căn bản là không ngừng chém xuống, tần suất thậm chí không hề chậm lại, loại cảm giác đó chính là... hắn mặc dù bất lực, nhưng hắn rất quật cường.
"Bao nhiêu chiêu rồi"
Giang Khuynh Nguyệt ngồi đó cắn hạt dưa.
"Hai ngàn hai trăm chiêu"
Kiếm Cổ nói
"Sắp rồi, nếu như Quỷ Thiên Cừu không kịp nhận ra điều gì, thì hắn sắp thua rồi."
Kiếm Cổ nghi hoặc nhìn Giang Khuynh Nguyệt
"Đại sư tỷ, vì sao lại nói như vậy?"
"Ngươi không nhìn ra?"
Kiểm cổ lắc lắc đầu; "Mặc dù ta cũng có chút kiến thức về kiếm, nhưng thật sự vẫn không nhìn ra có thuyết pháp gì."
Đừng nói Kiếm Cổ, những cường giả đó đều vẫn chưa nhìn ra đâu.
Tại sao chưa nhìn ra?
Bởi vì chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, cho dù hiện tại mỗi một kiếm của Diệp Thiên Dật đều càng ngày càng mạnh, thậm chí còn mạnh hơn lúc ban đầu, nhưng bởi vì chênh lệch quá lớn, thêm nữa mỗi một kiếm đánh ra đều bị Quỷ Thiên Cừu cực dễ dàng chặn lại, bọn họ mới không chú ý.
"Ngươi luôn muốn sư tôn dạy ngươi chiêu thức đó."
Giang Khuynh Nguyệt nói
Võ kỹ mà Yêu Hậu dạy mỗi người bọn họ đều không giống nhau, nàng chỉ dạy bọn họ những gì thích hợp nhất, hơn nữa chiêu thức lại không nhiều!
Kiếm Cổ dùng kiếm, nhưng trong mắt của Yêu Hậu, hắn không thích hợp, cho nên mới không dạy cho Kiếm Cổ!
Kiếm của Kiếm Cổ, là một loại nghệ thuật, mà "nhất kiếm", là thế như chẻ tre, dũng cảm tiến lên, chết không bỏ cuộc.
Diệp Thiên Dật đã trải qua nỗi đau mà không ai trong những người Kiếm Cổ bọn họ có thể chịu được, nên Diệp Thiên Dật có thể học được võ kỹ này!
Bọn họ cũng bị gãy xương, đứt mạch, nhưng ở mức độ nhẹ hơn Diệp Thiên Dật.
Kiếm Cổ cau mày khi nghe được lời của Giang Khuynh Nguyệt.
"Vậy mà lại là.... nhất kiếm! Chết tiệt! Diệp Thiên Dật có phải là con riêng của sư tôn không."
Kiếm Cổ hâm mộ nói.
"Nếu lời này mà bị sư tôn nghe được thì những ngày tháng tốt đẹp trong tương lai của ngươi sẽ không còn nữa rồi.”
Kiếm Cổ chấn động toàn thân.
"E hèm, sư tỷ, ta... Ta chỉ là tùy tiện nói, xin đừng nói cho sư tôn."
Giang Khuynh Nguyệt hơi nhếch khóe miệng, nhìn trận chiến.
"Mọi người có phát hiện, thế yếu của Diệp Thiên Dật hình như... không rõ ràng như lúc ban đầu nữa.”
"Đúng là không rõ ràng như lúc đó nữa, kì quái, hắn không phải nên là càng đánh càng bất lợi sao? Làm sao có thể... ngược lại bẻ lại không ít?"
"Thật kỳ quái, thật kỳ quái, sức mạnh của hắn hình như ngày càng mạnh! Hơn nữa, linh lực của hắn có chút thái quá? Linh lực của hắn lẽ ra nên sớm đã dùng hết rồi chứ?"
“……”
Đúng vậy, hiện tại những cường giả đó không thể không chú ý tới chi tiết này.
Mà Quỷ Thiên Cừu là người trong cuộc, hắn thật ra đã sớm phát hiện ra rồi! Khi hắn xuất lực càng mạnh, hắn phát hiện, hắn căn bản không bắt được con cá chạch Diệp Thiên Dật này, hiện tại... hắn càng không thể bắt được rồi!
Kiếm trong tay Diệp Thiên dạ tốc độ càng nhanh, càng mạnh, càng thêm mãnh liệt.
"Hai ngàn tám trăm năm mốt... hai ngàn tám trăm năm hai..."
Ngay từ đầu, mỗi khi Diệp Thiên Dật va chạm kiếm với Quỷ Thiên Cừu, hắn phải rút lui cho đến khi hai người gần như đạt đến trạng thái cân bằng.
"Phát hiện được cái gì chưa? Ngươi đã muộn rồi."
Khóe miệng Diệp Thiên Dật khẽ nhếch, tốc độ kiếm trong tay cũng nhanh hơn.
Trong chớp mắt, Diệp Thiên dật vốn dĩ sắp cân bằng kiếm pháp, đột nhiên áp chế Quỷ Thiên Cừu,vốn là Diệp Thiên Dật vừa đánh vừa lui, đột nhiên lại biến thành Quỷ Thiên Cừu đang lui!
"Cái gì???"
Khán giả bên ngoài đang chết lặng.
"Sao vậy? Vì trận Trận Chiến Chư Thiên này, ngươi thà ràng phế đi tay sao? Tay ngươi bây giờ chịu không nổi rồi đi?"
"Biết tại sao ta đến tham dự Trận Chiến Chư Thiên này không?"
Diệp Thiên Dật vừa công kích vừa nói
"Bởi vì…."
Diệp Thiên Dật ánh mắt ngưng tụ, cùng lúc đó, trên khoảng hư không, một bóng kiếm xuyên qua hư không, xuyên qua mây mù rồi chậm rãi xuất hiện.
"Ta muốn nói với đại lục này, cho dù chênh lệch cảnh giới lớn đến đâu, Trận Chiến Chư Thiên chỉ cần có đệ tử của Yêu Hậu tham gia, thì người khác sẽ... chẳng bao giờ có thể có được vị trí đầu tiên!"
Diệp Thiên Dật tức giận hét lên: "Kiếm thứ ba ngàn, hạ."
"Cái gì?"
Khán giả bên ngoài trợn trố mắt.
Hắn... hắn nói cái gì?