Diệp Thiên Dật cũng muốn đến Yêu Vực để rèn luyện một chuyến!
Sự khác nhau giữa Yêu Vực và Nhân tộc là ở đâu?
Đại khái chính là, Yêu Vực có chút giống cổ đại, Nhân tộc là hiện đại.
Cái gì mà… Nhân tộc và Yêu tộc đại chiến, cả Yêu Vực toàn là những yêu thú, quái vật, chi chi chít chít gì đó, đây là cảnh tưởng của hạ vị diện, trên đại lục này, đặc biệt là Thượng Vực, phàm là yêu thú có cảnh giới đủ thì đều hóa thành người, cũng chẳng có cảm giác xa rời.
Ngoại trừ những nơi hoang vu ở Yêu Vực có vài yêu thú, những nơi khác không có khác biệt gì cả, ngươi ở Nhân tộc, đi vào rừng gì đó, chẳng phải đều là yêu thú cả sao?
Nhưng suy cho cùng, rất nhiều yêu tộc lựa chọn hóa thành hình người, vậy nên, ngươi đến Yêu Vực một chuyến, thì sẽ có một loại cảm giác, toàn bộ má nó đều là cảm giác sai sai.
“Nguy hiểm lắm không?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Tạm thời không có gì nguy hiểm, nấp trong một ngôi thành, trú trong một quán trọ.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ừm, cẩn thận một chút, qua vài hôm ta sẽ đến đó.”
“Ồ? Ngươi muốn đến Chú Lôi Yêu Vực?”
Diệp Thiên Dật nói: “Ừm, nhân tộc chưa hẳn ta phải đi, Yêu tộc chả phải cũng vậy sao? Ngoại trừ khoa học kĩ thuật ra thì cũng chẳng khác biệt gì với nhân tộc là mấy.”
“Vậy thì ngươi sai rồi, Yêu tộc bây giờ khoa học kĩ thuật cũng phát triển rồi, tin tức này của ngươi là bao nhiêu năm trước rồi vậy?”
“Hả?”
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
Sau đó Tô Mị Nhi và Diệp Thiên Dật gọi video với nhau.
“Ôi vãi!”
Tô Mị Nhi trong màn hình của Diệp Thiên Dật để ống kính trên đường trong thành trì ở Yêu Vực.
Vừa mới nhìn đã thấy khoa trương rồi.
Những tòa nhà to từng tầng từng tầng san sát nhau, trên đường không giống với nhân tộc, không có quá nhiều xe cộ qua lại, nhưng nói theo lí thì đây là ý gì chứ?
“Đó là chợ sao?”
Diệp Thiên Dật nhìn thấy một tòa nhà lớn đèn điện sáng lạn.
“Phải, nhưng cái khác với Nhân tộc là chợ, cửa hàng ở Yêu tộc buôn bán những thứ có Linh lực, Thiên địa linh vật, Tinh thạch, Linh khí vân vân.”
“Còn có điện nữa ư?”
“Có chứ!”
Diệp Thiên Dật: “……”
Được thôi, Yêu tộc này thật sự không giống với những gì trong tưởng tượng của Diệp Thiên Dật.
“Có lẽ nhận thức của ngươi về Yêu tộc là kiểu Yêu tộc ở rừng núi, sa mạc, những khu vực lưu đày, trong Ngũ đại Yêu Vực, bên trong thành trì là như vậy đó.”
“Chắc không phải còn có thể xem phim được chứ?”
Tô Mị Nhi lắc đầu: “Vậy thì không có, Yêu tộc không phát triển một vài ngành nghề giải trí như ở Nhân tộc, thứ tốt nhất ở Yêu tộc là sử dụng thiết bị điện, nhiều nhất ở Yêu tộc là cũng có ti vi, máy tính, nhưng toàn dùng ké mạng của Nhân tộc, thứ bọn họ xem cũng là phim của Nhân tộc, còn game thì cũng là game của Nhân tộc.”
Diệp Thiên Dật: “……”
“Lợi hại thật!”
“Cũng tạm, suy cho cùng thì trong Yêu Tộc không có những sự tồn tại không thể tu luyện được, có tệ mấy thì cũng có thực lực, huống hồ gì còn cần phải hóa thành người mới có thể vào trong thành trì chứ? Vậy nên, rất nhiều Yêu tộc sẽ không hưởng thụ những thứ này.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Yêu tộc này ta vẫn muốn đến xem thử.”
“Chờ ngươi đấy!”
“Vậy ngươi cẩn thận chút.”
“Ừm.”
Sau đó Diệp Thiên Dật tắt cuộc gọi video.
“Yêu tộc này, đúng là cho ta nguồn tri thứ mới.”
Diệp Thiên Dật cho rằng, chỉ có chỗ của Long Linh Quân lợi hại mới biết hưởng thụ một chút, ai ngờ được thành trì của Yêu vực ngay cả điện cũng có!
Là hắn quá phiến diện rồi.
Khoa học kĩ thuật của Nhân tộc đã phát triển bao năm nay đã như vậy rồi, Yêu tộc cho dù không phát triển khoa học kĩ thuật, nhưng suy cho cùng thì nhân tài cũng rất đông.
“Ôi vãi! Đây cũng là lần đầu ta biết, bên trong Yêu tộc lại là như thế.”
Lý Bang cũng ngạc nhiên.
“Nhưng mà chỉ có Ngũ đại Yêu Vực mới như vậy, nhưng lãnh vực của Yêu thú khác thì nên sao thì cứ vậy.”
Nhân tộc có rất nhiều quy tắc, thậm chí là pháp luật.
Còn Yêu tộc thì không có những thứ đó, nhưng Ngũ đại Yêu Vực thì có.
Ngũ đại Yêu Vực có quy tắc của bọn họ, có chế độ giai cấp rõ ràng, ở những nơi như rừng sâu, ai tài giỏi thì có lãnh địa lớn, lời nói có trọng lượng hơn.
Vậy nên, nếu Diệp Thiên Dật muốn đến Yêu tộc, theo lí thì chỉ cần ở trong thành trì có lẽ thật sự cũng không có gì là không hòa hợp như Nhân tộc.
Tô Mị Nhi này rất thông minh, hơn nữa lúc trước ở Thiên Hồ Sơn hạ vị diện Diệp Thiên Dật đã biết rồi, Tô Mị Nhi đã muốn chạy thì không ai có thể bắt được.
Rất nhanh, bọn họ đã đến đế quốc Thiên Tuyết.
“Anh Diệp, vậy ta về nhà trước đây.”
“Đi đi, nhớ lời ta đấy.”
“Yên tâm đi anh Diệp.”
Sau đó Lý Bang bước đi.
Diệp Thiên Dật đến đây đơn thuần chỉ là để nói chuyện tình cảm với mấy cô vợ tương lai mà thôi.
Một khi đã đi, có trời mới biết khi nào thì lại trở lại, có lẽ bọn họ cũng không dễ dàng gì đến Thượng Vực, vậy thì cứ trao đổi tình cảm rõ ràng trước rồi tính đúng không?
Không thành công lần nữa là tình huống tệ nhất nhất nhất, có sao đi nữa cũng phải trao đổi chút tình cảm với nữ hoàng An Vũ Sương đã là bạn gái rồi chứ? Hai người không đi xa hơn, đôi môi bé nhỏ đó sao cũng phải hôn vài cái chứ? Nếu không thì Diệp Thiên Dật sẽ không thoải mái đi Thượng Vực.
Còn về Thường Hi, Hàn Nhã Nhi, Phượng Dao, Hàn Nhụy bọn họ…
Ừm, nửa tháng này, đêm nào Diệp Thiên Dật cũng dâm loạn, bọn họ đều biết cả, khi Diệp Thiên Dật muốn ân ái với họ, tất cả đều từ chối, Hàn Nhã Nhi và Hàn Nhụy cũng không muốn gặp Diệp Thiên Dật, từ Thượng Vực trở lại đã trực tiếp đến Bát Hoang rồi.
Theo như cách Thường Hi nói thì là cút sang một bên, ngươi còn muốn mỗi đêm đổi một cô em à? Tức kinh khủng.
Diệp Thiên Dật có thể làm gì chứ?
Hậu cung loạn quá, không nghe lời rồi.
……
Một nơi cực đẹp, nơi đây tuyết trắng xóa, trên trời có những bông tuyết bay, An Vũ Sương đứng đấy cũng không biết đang nghĩ gì, trên đầu, cả người đều bị tuyết nhuộm trắng.
An Vũ Tình từ đằng sau đi đến, vừa hay thấy cảnh tượng này.
Nàng chau mày.
Bà chị này ngây người ra, hình như là lần đầu tiên nàng thấy.
Có tâm sự.
Nàng còn có thể có tâm sự gì chứ? Ngoại trừ chuyện về cha mẹ và bác cả của họ, có lẽ không có tâm sự nào khác nữa?
“Nghĩ gì vậy?”
An Vũ Tình đi đến bên nàng.
Hai chị em này cũng đã không còn hiềm khích trước kia nữa, không, có lẽ là đã hết hiểu lầm rồi.
Suy cho cùng thì trên đời này bọn họ gắn bó là người một nhà với nhau.
An Vũ Sương sực tỉnh nhìn An Vũ Tình.
“Không có gì.”
“Có gì thì cứ nói thẳng, bây giờ tu vi của ta cũng đã trở lại rồi, có tệ lắm cũng là một Thái Cổ Thần Vương cảnh nhất giai, điều mà ta phiền ngươi nhất chính là ngươi cứ giữ tâm trạng trong lòng, là ta không đáng để ngươi tin tưởng, không thể nói hay thế nào?”
An Vũ Tình ngồi xổm xuống, vừa dồn tuyết lại vừa nói.
Hai chị em này rất lợi hại, nhưng mà bọn họ cũng là nhân vật ngàn năm rồi, có tu vi Thái Cổ Thần Vương cảnh cũng là chuyện bình thường, thật ra nếu bọn họ thật sự tu luyện theo cách của những thiên tài đỉnh cấp trên Thượng Vực, bây giờ cũng chỉ có thể là Thái Cổ Thần Vương cảnh nhất giai, bọn họ đều không tệ, chẳng qua chủ yếu là do sức mạnh trong cơ thể lúc trước khiến bọn họ không dám ép tu vi tăng lên.
“Là chuyện của bác cả?”
An Vũ Tình hỏi một câu.
An Vũ Sương gật đầu.