Diệp Thiên Dật bước qua rồi nói: “Thực sự... ta chỉ thuận miệng nói một câu, trời ơi, cũng không phải là thuận miệng nói một câu, ta nhận ngươi nhầm thành chị ngươi rồi, vậy ta cũng không thể nào ở trước mặt chị ngươi nói ta còn thích em gái nàng chứ?”
Diệp Thiên Dật lay người nàng một cái lại bị An Vũ Tình phất ra.
Một màn này còn có một chút giống như kiểu người yêu cãi nhau vậy.
“Thật đấy, ngươi cần phải hiểu cho ta, ta thật sự không phải cố ý đâu, ta sai rồi, sai rồi.”
An Vũ Tình nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Ngươi với chị ta có quan hệ gì?”
“Quan hệ? Chẳng có quan hệ gì cả.”
“Cút đi!”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
“Được rồi được rồi, chính là người yêu.”
Diệp Thiên Dật nói.
An Vũ Tình: “...”
“Không đúng, ngươi làm sao mà theo đuổi được chị ta vậy?”
Nàng liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
“Vậy ta nói với ngươi rồi, có phải ngươi sẽ không trách ta nữa không?”
Thực ra, An Vũ Tình nghe thấy lời giải thích của Diệp Thiên Dật cảm thấy dường như cũng có thể hiểu được!
Trước mặt một người phụ nữ nói rằng hắn thích một người phụ nữ khác, người phụ nữ này còn là em gái mình? Dường như thực sự không thể nào nói nổi.
Nhưng mà nàng vẫn còn rất tức giận.
Cái này thì tính là chuyện gì cơ chứ? Tự nhiên đang yên đang lành lại bị xoạc.
Điều quan trọng là còn háo sắc như vậy, kẻ háo sắc!
“Được.”
An Vũ Tình nói.
Sau đó Diệp Thiên Dật thật thà kể những chuyện xảy ra ở Hoang Cổ Thương Khung lại cho An Vũ Tình nghe.
Dẫu sao Diệp Thiên Dật vẫn còn rất áy náy, hắn tuy rằng háo sắc, nhưng mà Diệp Thiên Dật thực sự không dựa vào việc này để đi tán gái, hắn cảm thấy An Vũ Tình ù ù cạc cạc mà bị hắn làm cái kia rồi, thực sự là rất đáng thương, rất oan ức.
“Cho nên nói, ngươi với chị ta chỉ là từng nắm tay nhau thôi?”
An Vũ Tình nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”
An Vũ Tình suy nghĩ một lúc.
Chị gái của mình đồng ý làm bạn gái Diệp Thiên Dật, nguyên nhân phần lớn là do mắc nợ ân tình Diệp Thiên Dật, vả lại có khả năng nàng cảm thấy bản thân nàng cũng không thoát ra được...
Dường như suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, tên Diệp Thiên Dật này cũng đủ may mắn, cũng đủ không biết xấu hổ...
“Biết rồi, cút đi.”
An Vũ Tình chỉ ra bên ngoài.
“Ngươi còn trách ta.”
“Cút đi.”
Nàng không trách Diệp Thiên Dật?
Không thể nào không trách được! Nàng tủi thân muốn chết, vừa tủi thân vừa tức giận.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ai cần ngươi chịu trách nhiệm? Ngươi nghĩ rằng ngươi xoạc với bổn cô nương rồi là có được bổn cô nương sao? Còn chịu trách nhiệm, ta nhổ vào! Ngươi đừng có mơ, để người chịu trách nhiệm rồi, ngươi há chẳng phải mỗi ngày đều có thể xoạc bổn cô nương? Cút đi!”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Vậy... vậy ta đi trước đây, có điều ta muốn nói một chút, thật sự chỉ là hiểu lầm.”
“Cút!”
An Vũ Tình chỉ ra bên ngoài.
Diệp Thiên Dật chậm chạp bước ra ngoài.
“Hơn nữa, lúc đó là ngươi chủ động, vì sao ngươi lại chủ động? Ngươi rõ ràng tỉnh rồi, uống rượu cũng không thể uống say chứ? Hình như là ngươi chủ động ấy, kỳ thực cũng hoàn toàn là trách nhiệm của ta có đúng không? Hay là ngươi nằm mơ cái gì đó xấu hổ, sau đó nhìn thấy ta đẹp trai như vậy tình cảnh không khống chế được mới không chịu nổi?”
An Vũ Tình: “...”
Nàng căm phẫn chỉ tay ra ngoài.
“Cút cho ta!”
“Được được được, cút cút cút, ta cút ngay đây, đồng hồ công năng của ngươi.”
Diệp Thiên Dật vứt đồng hồ công năng cho nàng sau đó liền chạy vụt đi.
“Hô ––”
An Vũ Tình hít một hơi thật sâu.
“Aa!”
Nàng nằm sấp trên giường của An Vũ Sương điên cuồng cào cấu!
Thực sự mà nói, lúc mà Diệp Thiên Dật nói ra có phải nằm mơ thấy cái gì xấu hổ, cả người nàng đều cảm thấy không ổn!
Chính là cái giấc mơ đáng chết kia! Aa!
Sau đó nàng tủi thân cầm chiếc đồng hồ công năng lên gọi điện cho Hoa Thanh Hàn.
“A lô, bạn yêu.”
Hoa Thanh Hàn nghe thấy giọng nói tủi thân của An Vũ Tình thì cảm thấy sự việc có thể không đơn giản.
“Làm sao vậy?”
Nàng nhíu chặt mày đẹp hỏi.
“Người ta bị làm nhục rồi.”
An Vũ Tình tủi thân nói.
Cái gì?
Hoa Thanh Hàn ngẩn ra một chút.
“Việc này là như thế nào?”
“Ta muốn uống rượu, ta muốn tìm ngươi uống rượu, quên hết tất cả mọi thứ, hu hu hu hu.”
....
Trạng thái hôm nay của An Vũ Sương không thế nào tốt được, tối hôm qua vậy mà nằm một giấc mơ khiến nàng nhục nhã đến mức không có cách gì tưởng tượng nổi!
Ôi trời ơi!
Vì sao lại như thế này chứ?
Không đúng, cái này cũng quá kỳ lạ rồi!
Cảnh giới này của nàng không thể nào nằm mơ được, làm sao mà nằm mơ lại mơ được giấc mơ thế này?
Chắc là không phải là bản thân mình quá khao khát loại chuyện này với Diệp Thiên Dật cho nên mới nằm mơ, đến mức độ ấy sao?
Thực sự là đáng sợ quá đi mất.
“ Bãi triều đi.”
An Vũ Sương quét mắt nhìn những người trong triều lạnh nhạt nói một câu!
Ngay lúc này, người bác An Khánh kia của An Vũ Sương yên lặng bước qua, hành lễ với An Vũ Sương: “Nữ hoàng bệ hạ, hôm nay người của đế quốc Cửu Dương, Thiên Dương điện với Cửu Thiên điện đều tới, ngươi vẫn chưa nói với ta chuyện này, bọn họ đột nhiên tới trước, lẽ nào không cần chúng thần giúp sắp xếp tình hình sao? ”
“Đúng đó Nữ hoàng bệ hạ, người của đế quốc Cửu Dương, Thiên Dương điện còn có Cửu Thiên điện đều đang trên đường tới đây rồi, đến trưa chắc là sẽ tới đây, chuyến này bọn họ tới mặc dù nói là liên hôn, nhưng mà ba thế lực này đi cùng với nhau, dễ dàng nhận thấy không có đơn giản như vậy, hạ thần phải làm gì ạ? Vẫn mong là Nữ hoàng bệ hạ chỉ bảo.”
Một vị lão thần cung kính hành lễ nói với An Vũ Sương.
“Đến lúc đó đều cùng với bổn đế gặp mặt.”
An Vũ Sương lạnh nhạt nói.
“Tuân lệnh! Chúng thần đã hiểu! Chúng thần nhất định bảo vệ Nữ hoàng bệ hạ chu toàn!”
Một lão thần nói.
Kỳ thực lời mà lão giả kia nói thì đã rất khó xử rồi, ai cũng biết, bọn họ không thể nào đối đầu trực diện đánh nhau được, vì vậy, hôm nay, trận chiến này không thể đánh được, lại nói gì tới việc bảo vệ nàng chu toàn?
“Ừ.”
Sau đó An Vũ Sương liền rời đi.
Diệp Thiên Dật ngồi ở Hậu hoa viên ăn không ngồi rồi, thực sự mà nói hắn cũng rất tò mò, ba thế lực này tới đây chơi là có quỷ kế gì đây? Thực sự không thể hiểu được.
Buổi trưa...
An Vũ Sương đưa tất cả mọi người trong hoàng tộc bao gồm người bác An Khánh của nàng ngồi ở đó chờ đợi mục tiêu xuất hiện.
Vậy cũng không còn cách nào, ít nhất là nét mặt của An Vũ Sương và An Khánh chính là không coi ai ra gì, thậm chí An Khánh còn không thể chắc chắn An Vũ Sương đã có đầy đủ chứng cứ chứng tỏ là hắn giết cha mẹ của An Vũ Sương, vậy nếu như mà An Vũ Sương ép buộc An Khánh không tới tham gia, há không phải là phá vỡ cái cục diện ổn định này?
“Cửu Dương Đại Đế đến”
Một giọng nói truyền tới, sau đó một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mang theo một đám người, nở nụ cười trên môi bước đến.
Đây là một cái vườn ngoài trời, rất rộng mà cũng rất đẹp.
An Vũ Sương đặc biệt không theo quy tắc thường ngày tiếp khách trong đại điện, chính là bởi vì nàng có thể sợ bên trong đại điện đã sắp xếp cái gì đó.
Mọi người đứng dậy: “Bái kiến Cửu Dương Đại Đế!”
“Ha ha ha, các vị không cần khách sáo, mời ngồi, tất cả mời ngồi!”
Cửu Dương Đại Đế cười một cái, sau đó nhìn về phía An Vũ Sương cười nói: “ Nữ Hoàng các hạ!”
“Xin mời ngồi.”
An Vũ Sương lạnh nhạt nói.
“Vậy bổn Đế cùng kính không bằng tuân lệnh rồi!”
Hắn cùng mười mấy người ồn ào ngồi vào chỗ.
“Thiên Dương điện, Cửu Thiên điện đến!”