Diệp Thiên Dật rời đi.
Hừm, thì cũng coi là sướng thật.
Quan hệ của An vũ Sương với Diệp Thiên Dật khá tốt, Diệp Thiên Dật với Hoa Thanh Hàn cũng vậy. Còn cô em An Vũ Tình hư hỏng kia thì được “húp” thẳng luôn. Chuyến đi tới Đế quốc Thiên Tuyết lần này thực sự bội thu.
Tiếp theo đây, hắn phải tới Thượng Vực.
Đã nắm được điểm đến, chính là Chú Lôi Yêu Vực nơi Tô Mị Nhi sống. Chuyến này Diệp Thiên Dật nhất định phải tới được Yêu Thú Lĩnh Vực. Nhất là khi hắn biết được ở những đế quốc Yêu Vực tại Yêu Thú Lĩnh Vực này, cũng có những tòa thành không khác thành thị của nhân loại là bao. Diệp Thiên Dật nhất định phải qua xem thử! Hơn nữa, Diệp Thiên Dật còn biết ở Yêu Thú Lĩnh Vực cũng xây các học viện, tông môn. Trời đ-, thế chẳng phải giống hệt thế giới con người sao?
Nói không chừng, chuyến đi tới yêu tộc này còn giúp Diệp Thiên Dật thu hoạch được điều gì đó thì sao! Xét về cơ hội thì cơ hội ở yêu tộc chắc còn nhiều hơn cả ở thế giới con người, bởi so với con người thì yêu tộc còn nhiều nơi chưa được khai phá. Kể cả trong thời đại thịnh vượng nhất, thời đại chúng thần, thì yêu tộc vốn là những sinh vật vô cùng hùng mạnh, tỉ như Tộc Tinh Linh được xem là lợi hại nhất, Tộc Người Lùn, rồi tộc Thiên Sứ Kiếm Thánh các kiểu, bọn họ không phải con người nên nơi họ thường xuyên cư trú là ở yêu tộc này.
Tại yêu tộc, những vùng đất thần thần bí còn nhiều hơn cả thế giới con người!
Diệp Thiên Dật luôn tin vào duyên phận, rằng: con người đi tới nơi nào đó, gặp gỡ ai đó, tất thảy đều do ông trời sắp đặt. Diệp Thiên Dật hiểu sâu biết rộng, ví như Hoang Cổ Thương Khung không phải cũng giống thế này sao? Bởi vậy mới nói, chuyến đi lần này, dù là vì bản thân hay vì Tô Mị Nhi thì Diệp Thiên Dật cũng phải đi.
Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông …
“Tông chủ, người định rời đi sao?”
Lý Thiên Thu và những người khác tề tựu bên cạnh Diệp Thiên Dật.
“Ừ, các ngươi cứ việc tu luyện cho tốt, phát triển Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông ngày một lớn mạnh. Song ta hi vọng rằng Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông sẽ không gây nên sóng gió gì.”
Diệp Thiên Dật căn dặn.
“Người yên tâm, chúng ta sẽ hết sức cẩn thận.”
“Ừ, với cả, trong tiểu thế giới của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông có vô số các linh vật. Khởi Nguyệt, ngươi quản lí mấy thứ này cũng không cần quá tiết kiệm, ai đóng góp nhiều cho tông môn thì sẽ được thưởng bảo vật cấp cao, thậm chí có rất nhiều linh vật có ích cho Thái Cổ Thần Vương Cảnh.”
Đùa chứ, đó là một phần mười tài nguyên của cả Đại Lục Ma Thần … Không, chưa ới, dù gì Diệp Thiên Dật cũng không có thời gian di chuyển toàn bộ mấy thứ đó, song quả thực có rất nhiều các linh vật thiên địa ở trong đó.
“Đã rõ!”
Khởi Nguyệt gật đầu.
“A di đà Phật, tông chủ không đưa bần tăng đi cùng sao?”
Diệp Thiên Dật nhìn về phía Đường Tam Táng.
“Ngươi an phận ở lại đây cho ta!”
“A di đà Phật, thứ cho bần tăng lắm lời. Dù tông chủ có muốn bần tăng rời đi thì bần tăng cũng không bằng lòng đi khỏi Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông ‘ngát hoa’ này đâu?”
“Gì cơ? Ngát hoa?”
Diệp Thiên Dật nhất thời khó hiểu.
“Đúng vậy. Ngươi nhìn xem, bên núi ‘ngát hoa’, cây cỏ ‘ngát hoa’, một môn phát đầy những ‘bông hoa xinh đẹp’... Hì hì.”
Diệp Thiên Dật, “...”
“Đậu má! Không ổn, ông đây phải đuổi ngươi đi mới được.”
Thực ra Đường Tam Táng này còn không biết kiềm chế hơn cả hắn.
“Ừm thì.. các vị à, nếu tên này có phạm lỗi gì thì cứ giã hắn ra bã nhé, đừng có nể mặt ai hết.”
Diệp Thiên Dật nói với đám người Tô Kỳ Băng. Các nàng gật đầu.
“Anh Diệp, chuyến này nhất định phải cẩn thận, kẻ địch ở Thượng Vực không hề ít đâu.”
Liễu Khuynh Ngữ lo lắng nhìn Diệp Thiên Dật.
“Yên tâm đi, tuy kẻ địch của ta nhiều như quân Nguyên, nhưng phải nói thật rằng chẳng mấy ai nhận ra ta. Cả Thượng Vực rộng lớn thế mà có đến vài nghìn người vừa nhìn đã nhận ra ta thì đã vui.”
Diệp Thiên Dật đáp.
Dù sao thì ngoại hình của hắn chưa từng chính thức lộ diện trên bất cứ phương tiện đại chúng nào, chỉ có mấy người biết mặt hắn, nhưng thành thật mà nói, chẳng ai có rảnh rỗi quay Diệp Thiên Dật rồi tung lên mạng. Đối với một thằng đàn ông mà nói, việc đó không phải là hãm hại hắn mà là giúp hắn truyền bá hình ảnh mới đúng!
Nghĩ mà xem, một Diệp Thiên Dật đẹp trai ngời ngời nếu được truyền ra ngoài, cộng thêm những chiến tích lợi hại hắn mang bên mình, chẳng phải sẽ có thêm vô số người ủng hộ hắn trên khắp thế giới sao?
Hiện giờ những người ủng hộ Diệp Thiên Dật chi bằng nói hẳn ra là tán thưởng hắn. Song nếu cánh phụ nữ nhìn thấy bộ dạng của hắn, sẽ coi hắn như bảo vật sao. Tên Diệp Thiên Dật này chẳng phải hay đánh bóng bản thân thành kẻ không có giới hạn sao? Bọn họ sẽ không muốn đâu.
“Vậy ta và chị ta sẽ không đi cùng ngươi nữa.”
Liễu Thiển Thiển nói.
“Ừ, không bắt buộc mà. Các ngươi ở lại Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông tu luyện cho đàng hoàng là được. Tiểu Dao Tịch, ngươi thì sao?”
Dao Tịch khẽ đáp:
“Anh Diệp đi trước đi, mấy ngày nữa ta mới đi Thượng Vực cơ.”
Thực ra Dao Tịch không muốn làm phiền Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật có lối đi riêng, mà bản thân Dao Tịch cũng có kế hoạch riêng của mình, đi cùng Diệp Thiên Dật sẽ chỉ gây phiền toái cho hắn. Chuyện này hệ trọng, nàng không đồng ý. Bởi nàng biết, nếu nàng đi cùng, Diệp Thiên Dật sẽ phải trông chừng nàng mọi lúc mọi nơi, dẫu là tu vi của nàng cao hơn Diệp Thiên Dật.
“Ừ, vậy cũng được.”
Diệp Thiên Dật nhìn thời gian.
“Không còn sớm nữa, ta xuất phát đây. Có chuyện gì thì cứ nói với ta bất cứ lúc nào.”
Diệp Thiên Dật nói với các nàng.
“Okay! Lên đường mạnh giỏi!”
“Tông chủ, cần ta tiễn một đoạn không?”
Lý Thiên Thu hỏi.
“Không cần! Các ngươi còn đầy việc phải làm mà! Linh Nhi.”
Diệp Thiên Dật vẫy tay với Mộc Linh Nhi.
Thành thật mà nói, mọi người đều không hiểu lí do vì sao Diệp Thiên Dật không đưa bất cứ ai đi cùng mà chỉ đưa Linh Nhi tới Thượng Vực. Nói cách khác, Linh Nhi ở Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông này được nhiều chị gái chăm sóc cũng rất tốt cơ mà. Song các nàng không hỏi, nếu Diệp Thiên Dật đã đưa Linh Nhi theo ắt phải có lí do.
“Tạm biệt các chị đẹp, các tiền bối ạ.”
Mộc Linh Nhi vẫy tay chào tất cả mọi người.
“Tạm biệt, nhớ thường xuyên liên lạc nhé.”
Liễu Thiển Thiển xoa mái đầu non nớt của nàng.
“Vâng ạ.”
“Chúng ta đi thôi.”
Diệp Thiên Dật nói xong bèn phóng ra sức mạnh không gian, mang theo Linh Nhi biến vào hư không.
Vài tiếng sau, bọn họ đang ngồi trên máy bay.
“Linh Nhi, tới Thượng Vực rồi chúng ta đi đâu đây?”
Diệp Thiên Dật đưa cho Linh Nhi một cốc cam lộ.
Mộc Linh Nhi không thích uống mấy thứ giải khát lắm, nhưng lại rất thích uống cam lộ, chính là sương sớm vào buổi bình minh.
Đối với việc lấy sương sớm, nói khó thì không khó, mà nói dễ cũng chẳng phải dễ. Mỗi buổi sáng sớm Linh Nhi đều đi lấy sương bởi đó là lúc sương còn tinh khiết nhất. Nếu Diệp Thiên Dật ở đó, hắn có thể dùng Phép Tạo Hóa biến ra cho nàng.
Mộc Linh Nhi dùng ống hút uống cam lộ, lắc qua lắc lại, xem ra tâm trạng nàng khá tốt.
“Phù…”
Mộc Linh Nhi chớp chớp mắt, đăm chiêu một lúc rồi nói:
“Thực ra Linh Nhi không biết phải đi đâu, vì Linh Nhi không biết chị đang ở đâu.”
Diệp Thiên Dật cau mày.