Nói thật rằng, những cô nàng ở đây quá hiểu Diệp Thiên Dật.
Những vấn đề khác không nói làm gì, nhưng riêng tính háo sắc này các nàng quả thực biết tỏng lòng dạ Diệp Thiên Dật.
“Nói bậy, đừng nghịch nữa, ngươi đang cản trở ta sau này không thể lên đây bép xép nữa đấy.”
“Xì, không làm phiền ngươi trêu gái nữa. Tạm biệt.”
Nói đoạn, các nàng lần lượt lặn mất tăm.
Diệp Thiên Dật: “...”
Má!
Sao trong mắt các nàng hắn lại trở thành một thằng đàn ông háo sắc rồi?
Đáng lẽ phải là hắn mang hình tượng đầu đội trời chân đạp đất được mọi người công nhận chứ?
“Hm..”
Lúc này, An Vũ Tình hừ nhẹ một tiếng.
Chắc là vì… tay Diệp Thiên Dật hơi chặt, làm ngực của nàng cũng hơi cứng lên rồi.
Soạt -
Nói trắng ra thì, đối với một thằng đàn ông đương tuổi tràn trề sinh lực như hắn, bên cạnh lại có người đẹp vừa rên khẽ như thế, hắn sao chịu nổi.
Chịu không nổi chịu không nổi, chịu làm sao nổi!
Dù sao có lần một rồi sẽ có lần hai phải không nào?
Diệp Thiên Dật làm tiếp chuyện đang làm dở.
…
An Vũ Tình mơ một giấc mộng, trong mộng nàng lại bị Diệp Thiên Dật giở trò.
Song, nàng biết, lần này chỉ là mơ thôi! Nàng chắc chắn đó! Vì nàng còn nhận thức được mình đang ở nhà của Hoa Thanh Hàn, mà trong mộng nàng đang ở một nơi phong cảnh rất đẹp. Bởi vậy, nàng không có bất cứ hành động phản kháng nào.
Cho đến khi mặt trời ngày hôm sau ló rạng…
An Vũ Tình tỉnh giấc sớm hơn Diệp Thiên Dật.
Đau đầu quá.
Nàng vừa định lắc đầu cho tỉnh táo lại thì cả người bỗng giật nảy lên.
Gì đây?
Nàng cứng ngắc quay đầu nhìn, thấy một sườn mặt anh tuấn ngời ngời, sau đó… An Vũ Tình bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Lại nữa sao?
Đậu má!
Không thể nào!
Đêm qua rõ ràng là nàng nằm mơ mà! Tại sao tỉnh mộng lại ra sự vụ này? Khốn nạn khốn nạn quá là khốn nạn!
Đêm qua chắc chắn là mơ! Tại sao chứ?
Không sai đi đâu được! Đêm qua chỉ là mơ thôi, nàng cũng đâu có tỉnh lại lần nào.
Vậy tại sao nàng lại mơ thấy giấc mộng kiểu đó chứ?
“Aaaaaa! Điên mất thôi!”
An Vũ Tình nắm lấy tóc mình.
Sao lại như vậy chứ?
Nàng rất muốn vả bay bộ mặt đẹp trai này của Diệp Thiên Dật.
Chát -
An Vũ Tình cho Diệp Thiên Dật một cú tát trời giáng.
Diệp Thiên Dật giật mảy mình tỉnh giấc.
“Đậu má! Sao ngươi lại đánh ta?”
Diệp Thiên Dật nhìn An Vũ Tình.
An Vũ Tình nghiến răng, nàng trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ngươi là đồ đáng chết!”
“Hì-”
Diệp Thiên Dật sờ sờ mũi.
“He he.”
Ngay sau đó, Diệp Thiên Dật vừa nhe răng cười hề hề vừa đè nàng xuống giường.
“Cô nàng hư hỏng của ta ơi. Giờ ngươi không còn đường thoát đâu, ngươi cứ an phận làm bạn gái ta là được.”
“Cút mau!”
An Vũ Tình cứng rắn nói với Diệp Thiên Dật.
“Cút đi, đồ thối tha vô liêm sỉ.”
An Vũ Tình quấn chăn lên người chạy thẳng vào phòng tắm.
Cửa đóng lại, nàng tựa lên cánh cửa, cả người đơ ra.
“Aaaaaa! Sao lại thế này!”
Nàng đứng ngây ngẩn một lúc.
Ông trời ơi sao đời lại trêu ngươi như vậy.
“Sau này bà đây không bao giờ uống rượu nữa.”
Hai cánh mũi của An Vũ Tình phập phồng, nàng thấy vô cùng uất ức.
Hai mươi phút sau, nàng tắm xong rồi đi ra ngoài, Diệp Thiên Dật ngồi trên giường nhìn nàng.
“Cút lẹ đi, giờ ta cứ nhìn thấy ngươi là nóng hết cả người”
“He he, ngươi cũng nói rồi đấy, nóng hết người nhưng đâu có ghét bỏ ta, đúng không nào?”
“Ta ghét ngươi muốn chết luôn. Cả đời này không muốn gặp lại ngươi lần nào nữa. Cút đi!”
An Vũ Tình chỉ ra ngoài.
“Ta không cút.”
An Vũ Tình, “...”
Đúng là, càng ti tiện thì càng hèn hạ.
Nhưng nói gì thì nói, nàng cũng không ghét Diệp Thiên Dật, chỉ thấy hắn phiền.
Thử nghĩ mà xem, đổi lại là người khác giở trò với nàng, nàng chả xới tung cả họ hàng hang hốc tám đời tổ tiên kẻ đó rồi đá hắn xuống chầu ông bà vải ngay ấy chứ?
Nhưng “kẻ đó” ở đây là Diệp Thiên Dật, nàng chẳng thể làm gì, chỉ có thể tức giận oán trách mà thôi.
“Được rồi được rồi, cô nàng hư hỏng của ta ơi, ta nhận sai mà. Nhưng ta thích ngươi, ta muốn ở bên cạnh ngươi.”
“Xì, ngươi gọi đó là thích à? Ngươi rõ ràng là một tên háo sắc, thấy ai xinh xắn ngon mắt thì húp luôn.”
An Vũ Tình chế giễu hắn.
“Đâu phải. Ta từng gặp rất nhiều mỹ nhân, nhưng họ đều không phải bạn gái ta.”
“Cút đi! Cút nhanh giùm ta! Cứ coi như chúng ta chưa từng qua lại với nhau, bổn cô nương đây còn phải đi gặp mấy anh chàng đẹp trai khác nữa, không rảnh dây dưa với ngươi.”
Nói đoạn, An Vũ Tình ra khỏi phòng, thấy Hoa Thanh Hàn đứng ở trước cửa từ bao giờ.
“Hì- Ta qua đây xem thử tình hình thế nào.”
Hoa Thanh Hàn ngượng ngùng nói.
“Ta nói nè cục cưng.”
An Vũ Tình nhào tới quàng tay lên vai Hoa Thanh Hàn.
“Sao ngươi lại để tên khốn đó vào phòng ta vậy? Ngươi làm thế là dâng cừu vào miệng sói đấy.”
Hoa Thanh Hàn mở miệng định nói.
Không phải hai người này lại “lăn giường” đấy chứ?
“Chẳng lẽ lại để hắn vào phòng của ta?”
Hoa Thanh Hàn nói câu này khiến An Vũ Tình cứng họng không cách nào phản bác.
“Xấu xa, cả hai đều xấu xa như nhau.”
An Vũ Tình ấm ức chu miệng nói. Sau đó nàng ngồi xuống sô pha, nhìn đống rượu trên bàn mà thấy nhức hết cả đầu.
“Nhằm tỏ lòng biết ơn với Tiểu Thanh Hàn và tình yêu thương nồng nàn của cô nàng hư hỏng đây, ta sẽ tự tay chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho các ngươi.”
Diệp Thiên Dật bước xuống giường.
Soạt -
Mặt Hoa Thanh Hàn lập tức đỏ lên, nàng nhanh chóng quay mặt đi rồi chui thẳng vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Tên Diệp Thiên Dật này có bệnh hay gì? Hắn cứ hay không mặc đồ như thế à?
Khoan hãy nói chứ, Diệp Thiên Dật thật sự quên béng mất, lúc này mới phát giác ra bản thân còn ở trần, bèn mặc vội quần áo lên người.
“Cút đê.”
An Vũ Tình nhìn Diệp Thiên Dật đi ra ngoài thì chỉ hắn mà mắng.
“Ta đi làm bữa sáng.”
Nửa tiếng sau, An Vũ Tình tâm trạng vô cùng thoải mái thưởng thức mì hải sản mà Diệp Thiên Dật nấu.
“Thêm bát nữa.”
An Vũ Tình đưa cái bát trống không cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cười cười.
“Giờ ngươi không đuổi ta đi nữa à?”
“Nói ít thôi, bát nữa.”
“Đây đây đây.”
Hoa Thanh Hàn đang cúi đầu húp mì cũng phải cảm thán, sai gì làm đấy, quá đỉnh.
“Ngươi nấu ăn ngon thế này, đúng là khiến người khác bất ngờ đấy.”
Chính là kiểu, Diệp Thiên Dật đánh nhau giỏi, y thuật rồi cả thiết kế trận pháp đều đạt tới trình độ thượng thừa, sao đến cả nấu ăn hắn cũng giỏi thế nhỉ?
An Vũ Tình nhìn Diệp Thiên Dật đang đứng trong phòng bếp.
Thấy ghét, phiền chết đi được.
Diệp Thiên Dật đặt bát mì xuống trước mặt An Vũ Tình, nói:
“Hết hôm nay là ta phải đi rồi.”
“Phắn lẹ phắn lẹ đi.”
“Ừm. Lần này đi không biết khi nào mới được quay lại, ngươi không lo lắng cho ta sao? Những lúc ngươi cảm thấy trống rỗng muốn được lấp đầy thì phải làm sao đây?”
An Vũ Tình trợn ngược mắt.
“Cóc ba chân khó kiếm, đàn ông ba chân chẳng hiếm gì. Bổn cô nương ra ngoài tìm bừa một anh là được nhé.”
“Ý ngươi là ta không đủ thỏa mãn ngươi sao?”
“Xì… bổn cô nương không hề cảm nhận được sự tồn tại của ‘thứ đó’, được chưa?”
Hoa Thanh Hàn nghe hai người nói chuyện mà đầu óc quay cuồng.
Diệp Thiên Dật nhún vai.
“Được thôi, không còn nhiều thời gian nữa. Ai da, đêm qua sướng quá đi.”
Diệp Thiên Dật đứng dậy vươn vai một cái.
“Sướng chết mất. Sướng xong rồi thì phải tới Thượng Vực thôi.”
“Cút mau!”
An Vũ Tình hét một tiếng đầy giận giữ.