Hoa Thanh Hàn bất lực nhìn An Vũ Tình.
Nàng đã nghe An Vũ Tình mắng Diệp Thiên Dật xối xả suốt 2 tiếng đồng hồ rồi.
Ban đầu An Vũ Tình nói nàng bị người ta cướp mất ‘đời hoa’ rồi, Hoa Thanh Hàn thầm nghĩ, ai có thể dụ được An Vũ Tình, sau đó tuy An Vũ Tình không nói là ai, nhưng lại luôn miệng mắng Diệp Thiên Dật, Hoa Thanh Hàn biết ngay, chắc hẳn An Vũ Tình bị Diệp Thiên Dật ăn sạch rồi.
Diệp Thiên Dật đã ra tay thế nào không quan trọng, quan trọng là chuyện này hoàn toàn là thật.
Lợi hại ghê.
“Ta biết rồi biết rồi mà, ngươi muốn ngủ một giấc không?”
Hoa Thanh Hàn giật lấy cốc rượu trong tay An Vũ Tình.
“Không… không ngủ…”
An Vũ Tình nói, nàng đã say quắc cần câu từ khi nào không hay.
“Nhưng ngươi không được uống nữa, ngươi uống quá nhiều rồi!”
“Bổn cô nương phải chửi tên Diệp Thiên Dật một trận.”
“Diệp Thiên Dật sắp tới rồi đây.”
Hoa Thanh Hàn đáp.
“Hả? Hắn sắp tới sao?”
“Ừ.”
“Hắn mà tới ta xiên chết hắn!”
Rốt cuộc thì Hoa Thanh Hàn cũng không nhìn ra An Vũ Tình có chỗ nào không vui, có lẽ do hai người họ là bạn, quan hệ rất thân thiết nên dù có bị Diệp Thiên Dật ăn sạch thì An Vũ Tình cũng không đem lòng thù hận hắn.
“Ngươi đừng có uống nữa.”
“Không uống nữa…”
Tầm hai mươi phút sau, Diệp Thiên Dật đến nhà Hoa Thanh Hàn.
Diệp Thiên Dật có chìa khóa nhà Hoa Thanh Hàn, cứ thể mở cửa đi vào rồi bị hơi rượu nồng phả vào mặt.
“Trời ạ, đã uống bao nhiêu cốc rồi vậy?”
Diệp Thiên Dật bước vào.
“Nàng đâu rồi?”
“Ngủ rồi.”
Hoa Thanh Hàn đáp.
An Vũ Tình miệng nói không ngủ mà mới được một lúc đã ngủ mất tiêu.
Dựa theo cách nói của An Vũ Tình thì rượu này uống vào không say, hay là dùng hồn lực sẽ đánh tan hết hơi men, vậy thì uống rượu có khác gì uống nước lọc đâu?
Diệp Thiên Dật ngồi trên sô pha, Hoa Thanh Hàn rót cho Diệp Thiên Dật cốc nước.
“Sao ngươi lại… lại cùng nàng….?”
Hoa Thanh Hàn vén lọn tóc ra sau tai.
“Chuyện ngoài ý muốn thôi, thật đấy. Nàng ấy say.”
“Chẳng trách.”
Hoa Thanh Hàn đột nhiên ngộ ra.
An Vũ Tình say, lại thêm nàng hẳn là cũng có chút hảo cảm đối với Diệp Thiên Dật, quay ra quay vào có thể sẽ xảy ra “chuyện kia” thì sao.
“Tiểu Thanh Hàn, ta nhớ ngươi.”
Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng đặt tay lên đùi Hoa Thanh Hàn.
Cả người Hoa Thanh Hàn run bắn lên, nàng nhanh chóng lùi ra khỏi Diệp Thiên Dật.
“Người ta thường nói Diệp Thiên Dật ngươi là một kẻ trăng hoa quả không sai. Người con gái vừa bị ngươi chiếm đoạt còn đang say sưa ngủ ở ngay phòng bên cạnh, vậy mà ngươi lại ngồi ở đây giở trò với một cô gái khác.”
Hoa Thanh Hàn lãnh đạm nói.
Có điều, dù nói như vậy nhưng không phải bây giờ nàng mới biết thói này của Diệp Thiên Dật. Bạn gái của tên Diệp Thiên Dật không hề ít, hắn quả thực còn rất háo sắc. Song lợi hại là ở chỗ, quan hệ giữa mấy cô bạn gái của hắn vô cùng hòa hợp, đúng là đỉnh của chóp.
“Dù gì thì ta cũng rất thích Tiểu Thanh Hàn mà.”
Diệp Thiên Dật nở nụ cười với Hoa Thanh Hàn.
Hoa Thanh Hàn không có chuyện tim đập chân run chỉ vì một câu nói của Diệp Thiên Dật.
“Vậy ngươi đi chăm sóc Vũ Tình đi.”
Tuy rằng An Vũ Tình không ngừng chửi rủa Diệp Thiên Dật, nhưng Hoa Thanh Hàn thừa biết nàng rất thích Diệp Thiên Dật, kể cả không phải thích thì cũng là có cảm tình khá tốt. Dù sao Diệp Thiên Dật cũng đã đến đây rồi, chuyện giữa hắn và Vũ Tình chỉ có hai người bọn họ mới giải quyết được, Hoa Thanh Hàn chỉ đốc thúc Diệp Thiên Dật thôi, nàng cũng chẳng buồn quan tâm.
“À ừ, ok.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Ta đi tu luyện đây.”
“Ấy ấy ấy, Tiểu Thanh Hàn à, hay là sau này ngươi tới Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông tu luyện đi. Dù sao ngươi chỉ có một mình, ở Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông sẽ có đất cho ngươi dụng võ, còn có không ít bạn bè nữa.”
Hoa Thanh Hàn lắc đầu:
“Không được, ta ở lại đây bầu bạn với Vũ Tình. Vả lại Vũ Tình cũng cho ta rất nhiều thứ, thi thoảng ta tới đó chơi thôi.”
“Cũng được, ta sẽ kéo ngươi vào nhóm.”
“Hả?”
Liền sau đó, Diệp Thiên Dật thêm Hoa Thanh Hàn vào trong nhóm.
“Đây là?”
“Hậu cung của anh đẹp trai đây chứ còn cái gì nữa.”
Hoa Thanh Hàn:?????
Cả nhóm lập tức bùng nổ, mấy “ông lớn”, “ông nhỏ” của Diệp Thiên Dật la ó không ngừng, vừa chào đón người mới vừa chửi mắng Diệp Thiên Dật.
Tên Diệp Thiên Dật này, quá là trâu bò!
“Tên Diệp Thiên Dật khốn nạn kia, ngươi không định biến cái nhóm này thành nhóm trăm người đấy chứ?”
Hàn Nhụy khó chịu buông một câu.
Lượng thành viên trong nhóm tăng lên rất nhanh.
“Thế nhỡ thành cả nghìn người thì sao?”
Diệp Thiên Dật gửi một cái hình động.
“Nếu vậy thì ngươi quả là đốn mạt.”
“Ta đi tu luyện đây.”
Hoa Thanh Hàn nói xong thì rời đi.
Thực ra việc nàng không out group đã nói lên rất nhiều điều.
Diệp Thiên Dật vừa tám chuyện với các nàng vừa bước vào phòng An Vũ Tình ngủ.
Trong phòng nồng nặc mùi rượu, Diệp Thiên Dật nhìn An Vũ Tình đang ngủ say trên giường. Nàng đẹp quá. Tiếc là Diệp Thiên Dật lại thích An vũ Sương hơn. Tuy rằng hai nàng giống nhau như hai giọt nước nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, dù thế Diệp Thiên Dật vẫn thích cả hai.
Diệp Thiên Dật ngồi lên giường. An Vũ Tình không phản ứng gì. Diệp Thiên Dật chui vào trong chăn nằm cùng nàng, ôm nàng vào lòng, tiện thể luồn tay vào trong áo nghịch nghịch, rồi nằm đó nói chuyện với mọi người trong nhóm.
“Diệp Thiên Dật, khi nào ngươi tới Thượng Vực?”
Đây hình như là tin nhắn được gửi tới từ thần tiên tỉ tỉ luôn mang khuôn mặt lạnh lùng đó.
Mà thần tiên tỉ tỉ khá là bận rộn, lúc nào Diệp Thiên Dật tìm nàng đều phải đợi một lúc lâu mới thấy nàng trả lời. Từ đó Diệp Thiên Dật lo lắng sẽ làm phiền nàng nên không chủ động tới tìm thần tiên tỉ tỉ tán phét nữa. Nếu thần tiên tỉ tỉ rảnh rỗi sẽ chủ động tìm hắn.
“Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi Cửu Thiên Thí Luyện Hải, thần tiên tỉ tỉ nhớ ta hả?”
“Nhớ chứ.”
Thần tiên tỉ tỉ là người thẳng thắn, nàng không bao giờ trói chặt trong lòng những suy nghĩ của mình. Nhớ thì nói nhớ, không nhớ thì nói không nhớ.
“Thế thì khi nào ta đi sẽ tới chỗ của ngươi.”
“Đừng tới, ngươi tu luyện cho tốt đi đã.”
Mộ Thiên Tuyết gửi một tin nhắn thoại.
“Okay, nhưng mà người ta nhớ ngươi thật mà”
“Tầm bậy tầm bạ.”
Diệp Thiên Dật: “....”
Mộ Thiên Tuyết thừa biết nhóm này đang không ngừng gia tăng số lượng, Diệp Thiên Dật chẳng bao giờ thiếu phụ nữ.
Các chị em khác trong nhóm cũng không làm loạn nữa, kéo nhau đến cùng ăn ‘cơm tró’ của hai người này.
“Vị thần tiên tỉ tỉ này là ai thế? Cho xem ảnh đi.”
Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên muốn tạo drama.
Ai cũng nhìn ra Diệp Thiên Dật và vị thần tiên tỉ tỉ này trò chuyện rất thân mật, cô nàng kia còn là người ở Thượng Vực nữa.
Ngay sau đó Mộ Thiên Tuyết chẳng nói chẳng rằng tung ra một tấm ảnh.
“Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Giang Khuynh Nguyệt gửi tin nhắn.
Trời má!
Người này cũng nằm trong hậu cung của Diệp Thiên Dật sao?
Xinh đẹp tuyệt trần, khí chất lại còn…. haiz -
“Ta đi làm việc đây, tới Thượng Vực rồi nói chuyện sau.”
“Okay.”
Nói đoạn, Mộ Thiên Tuyết lủi mất tăm.
“Diệp Thiên Dật à, trời cũng tối rồi mà ngươi còn ở trong nhóm hóng chuyện thế này. Đừng nói là ngươi vừa làm với cô em nào đấy xong, giờ đang vừa hút thuốc vừa trò chuyện với chúng ta đấy nhé?”
Hàn Nhụy nhắn.
Diệp Thiên Dật: “...”